Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2039: Luận thế

Chương 2039: Luận thế
Cảnh quốc không bày tỏ bất cứ thái độ gì về việc Kính Thế Đài oan uổng Khương Vọng, người đứng đầu Hoàng Hà Hội.
Dáng vẻ đó như đang nói "mặc ngươi tạo áp lực thế nào đi nữa".
Tuy nhiên, dư luận thế gian đã lặng lẽ đổi chiều gió theo việc hai vị Chân Quân Cảnh quốc xuất cảnh.
Bắt đầu có người nói: "Chuyện Khương Vọng thoát tội thông ma chỉ là âm mưu khiêu chiến Cảnh quốc của Tề quốc. Dư Bắc Đấu đã sớm có ý định tiếp quản Quan Tinh Lâu, lần này còn không tiếc danh dự để lấy lòng Tề quốc, tất cả chỉ là một vụ giao dịch mà thôi! Xưa giờ đã có không biết bao nhiêu kẻ dã tâm âm mưu khiêu chiến Cảnh quốc, trước đây Dương quốc từng thống nhất Đông vực cũng chỉ huy quân tây tiến, giờ nào còn nữa? Tề quốc rồi sẽ giẫm lên vết xe đổ thôi!"
Còn có người nói: "Tam Hình Cung đã muốn giành vị trí học thuyết nổi tiếng nhất từ lâu, nhưng không biết bọn họ sẽ lấy gì đấu với Đạo môn nhỉ? Thái độ lần này quả là đáng nghi..."
Lại một người nói: "Dư Bắc Đấu nóng lòng khôi phục địa vị của Mệnh Chiêm Thuật nên có làm gì cũng không lạ, ví dụ như chiến tích phá truyền thuyết lần này của Khương Vọng... chưa chắc không phải là bịa đặt."
Cảnh quốc có vẻ im lặng, nhưng số người thay mặt Cảnh quốc lên tiếng trong thiên hạ lại vô cùng đông đảo.
Lúc trước Cảnh quốc đã công khai tuyên bố nghi ngờ Khương Vọng thông ma, cần bắt đến Ngọc Kinh Sơn xét xử công khai. Cảnh quốc không đưa ra bất cứ chứng cứ liên quan nào, ấy vậy mà thiên hạ đã bắt đầu hùa nhau mắng Khương Vọng.
Rất nhiều thời điểm, Cảnh quốc gần như là chân lý, mọi hành vi đều nhận được sự ủng hộ áp đảo.
Cảnh quốc luôn giữ địa vị tuyệt đối suốt trăm nghìn năm qua, đã để lại sức ảnh hưởng quá sâu ở hiện thế. Việc này không thể thay đổi trong một sớm một chiều được.
...
...
Ở Tinh Nguyệt Nguyên, những lời thảo luận về Khương Vọng chưa từng im tiếng.
Mặc dù Khương Vọng chưa xuất hiện trong trận chiến thiên kiêu trẻ tuổi từ hai thế lực Cảnh, Tề này nhưng vẫn trở thành đề tài thảo luận trọng điểm của các thiên kiêu.
Trong quân trướng, Văn Liên Mục châm chước câu từ một lúc mới nói: "Thật ra, người ta có câu hiểu đạo lý có trước có sau, người nào chuyên môn nấy..."
Vương Di Ngô không lộ cảm xúc: "Ta Thông Thiên trước, Đằng Long trước, cả Nội Phủ cũng là ta trước. Còn "kỹ năng" chuyên môn của ta là chiến đấu."
"Ha, hình như là vậy ha." Văn Liên Mục gãi đầu, động não tìm ra lý do: "Thiên kiêu trên Quan Hà Đài nhiều như mây, va đây chạm đó ắt sẽ tạo ra rất nhiều linh cảm. Lúc đó ngươi đang ở trong quân đội, không thể leo lên Quan Hà Đài nên đã lỡ rất nhiều cơ hội. Bằng không ngươi sẽ là..."
Vương Di Ngô nhìn quân báo trong tay, thờ ơ nói: "Ta không lên được Quan Hà Đài vì đã thua hắn ở phố đông, sau đó bị cấm túc."
Trong mắt Văn Liên Mục, hắn ta càng tỏ ra thờ ơ thì trong lòng lại càng để ý. Gã lau mồ hôi lạnh, nhanh chóng giải thích thay hắn ta: "Không thể nói vậy, do lần đó ngươi đã đánh với Trọng Huyền Thắng và Thập Tứ kia trước rồi mới tới Khương Vọng nên khó tránh khỏi yếu sức, không thể thể hiện trạng thái tốt nhất..."
Vương Di Ngô rốt cục liếc sang gã: "Ta đánh với Trọng Huyền Thắng mà bị yếu sức à? Văn Liên Mục, ngươi nhất định phải sỉ nhục ta như vậy sao?"
"Khặc! Thật ra ta muốn nói là..." Văn Liên Mục chỉ thấy đầu sắp nổ tung, nghẹn hồi lâu mới ấp úng: "Bây giờ đã khác xưa, thần thông Binh Chủ của ngươi vừa cần thời gian phát triển vừa cần bổ sung kinh nghiệm, sau này... ngày còn dài mà!"
Vương Di Ngô như cười như không: "Đừng khinh thiếu niên nghèo, đừng khinh trung niên nghèo, sau đó là già rồi đừng cố quá, cuối cùng người chết là lớn nhất hả?"
"... Ta không có ý đó." Văn Liên Mục lộ vẻ xoắn xuýt: "Ta nói là... thời tới đất trời cùng giúp sức, thời đi anh hùng... rồi sẽ có cơ hội!"
"Được rồi được rồi." Vương Di Ngô xua tay: "Thua một bậc chính là thua một bậc, đâu phải chuyện gì to tát. Người khác có thể tụt hậu, chẳng lẽ Vương Di Ngô ta là đứa con thiên mệnh gì đó nên không được tụt hậu bước nào chắc?"
Hắn ta nhìn Văn Liên Mục với vẻ khó chịu: "Nhưng ngươi không cần phải nhắc nhở ta mãi thế đâu nhỉ?!"
"Ha ha, ha ha." Văn Liên Mục gãi ót, giả vờ cười ngây ngô.
Bởi vì gã sợ chiến tích Nội Phủ đứng đầu sử sách của Khương Vọng sẽ đập tan quyết tâm chiến đấu của Vương Di Ngô nên mới tìm mọi cách bù đắp, ai dè quên mất...
Vương Di Ngô chính là Vương Di Ngô!
Đó là thiên kiêu đã diễn võ với toàn quân mới đi từng bước đến hôm nay. Hắn ta là cường giả chân chính sở hữu danh hiệu vô địch cùng cảnh khắp Cửu Tốt.
Hắn ta có được ngày hôm nay không phải nhờ vào những lời tâng bốc của người khác, trái lại là nhờ vào một đôi tay sắt và một trái tim kiên định.
Vậy rốt cuộc gã đang lo quyết tâm chiến đấu của Vương Di Ngô sẽ bị suy giảm hay là do chính gã rút lui trước chiến tích truyền thuyết kia?
Gã đang tìm cớ giúp Vương Di Ngô hay là đang nghĩ cách an ủi bản thân?
Một Nội Phủ Cảnh chiến thắng bốn vị Nhân Ma Ngoại Lâu đỉnh cấp... Rốt cuộc sao hắn lại làm được việc đó?
Bây giờ kết quả đã rõ, nhưng nghĩ lại quá trình mà vẫn không nghĩ ra hắn đã làm được bằng cách nào!
"Đi thôi." Vương Di Ngô bỏ quân báo trên tay xuống: "Tiền quân đã đánh vài trận qua loa rồi, đi xem hôm nay họp quân nói cái gì."
Văn Liên Mục bĩu môi: "Chung quy vẫn là mấy thứ phụ họa cho có lệ thôi, Phương Hựu ước gì chiến tranh sẽ qua loa như vậy mãi mà."
"Dù sao cũng là binh mã của mình, chết một người là thiếu một người, đương nhiên phải chơi dạo cờ với Liên Kính Chi rồi." Vương Di Ngô giải thích thay, sau đó lạnh giọng nói: "Nhưng chuyện không thể thuận theo hắn."
Hai người đứng dậy, rời khỏi quân trướng.
"Dạo cờ" ở đây nghĩa là chơi thủ đoạn xấu kéo dài thời gian trong cờ tướng, ngón tay không ngừng lặp lại thủ đoạn uy hiếp vô nghĩa hòng giữ nguyên thế cuộc, thông thường sẽ bị cấm thực hiện.
Dạo gần đây, đại trụ của Tượng quốc Liên Kính Chi và Binh Mã Đại Nguyên Soái Húc quốc Phương Hựu rất là ăn ý, đánh thì nhiều nhưng người chết thì không bao nhiêu.
Hiển nhiên việc đó không thoát khỏi ánh mắt của Văn Liên Mục và Vương Di Ngô.
Bọn họ đã sinh hoạt trong quân từ nhỏ, chỉ cần liếc qua là biết người ta chiến đấu có nghiêm túc hay không.
Hai vị thiên kiêu Nội Phủ Cảnh đối đầu với một vị Thần Lâm đỉnh cấp, các vị tướng có tiếng trong thiên hạ tùy tiện bình luận và châm biếm... Cảnh tượng ấy có phần quá đáng, nhưng hai người đó đã quen từ lâu. Chỉ sợ dù cho Phương Hựu có chính tai nghe được thì cũng sẽ vờ như không nghe thấy gì hết.
Đó là sự chênh lệch giữa Tề quốc và Húc quốc.
Bao nhiêu đó cảnh giới cũng không thể lấp đầy.
Trong lý thuyết của "Luận thế" được phát hành khắp thiên hạ của đại hiền Pháp gia Hàn Thân Đồ có nói: "Cường quốc gàn bướng cầm vũ khí nhắm vào phố xá nhược quốc, không ai dám thành thế. Do sợ vũ khí kia hay là sợ sự bướng bỉnh kia?"
Câu tiếp theo đáp: "Sợ nước mạnh!"
Mọi sự thế gian cũng chỉ như vậy thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad