Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3863

Chương 3863Chương 3863
Biện Thành Vương lạnh lùng rất muốn rút kiếm ngay lập tức, đương nhiên không phải là để chém những thanh niên đối diện này.
"Sao không nói? Chẳng lẽ cảm thấy Tiêu sư huynh nhà ta không xứng luận đạo cùng các ngươi?" Thấy ba học sinh Hắc Sơn không nói gì, tự có chó săn thay Tiêu Lân Chinh lên tiếng: "Tiêu sư huynh nhà ta năm nay mới mười chín tuổi, đã mở một phủ, nắm giữ thân thông! Nếu mực nước Hoàng Hà nể mặt, không chừng còn kịp tới tham gia Hoàng Hà Chi Hội lần tới! Luận đạo với các ngươi ở hồ Sùng Loan này, chẳng lẽ lại không được?"
Người này nói chuyện bừng bừng khí thế, nghiễm nhiên là trên trời dưới đất Tiêu Lân Chinh thứ nhất, hắn ta là thứ hai dưới Tiêu Lân chinh.
Ngỗ Quan Vương bóp mạnh lan can, để cho mình đừng bật cười thành tiếng.
Tân Quảng Vương mỉm cười nhìn Biện Thành Vương, ánh mắt đầy cổ vũ.
Biện Thành Vương lẳng lặng nhìn xa xăm, còn cách Xích Ngô Thủy Quan một đoạn. Đành phải nhìn về Tiêu Lân Chinh: "Ngươi vừa mới hỏi cái gì?"
Tiêu Lân Chinh cũng là người có giáo dục, mỉm cười lặp lại: "Chữ Sơn giải thích thế nào?”
Biện Thành Vương lạnh lùng nói: "Trảm tiên."
Trảm tiên nhân, rồi có núi!
Ai có thể lật đổ được Tiên Cung?
Nhất Chân Đạo!
Nhưng làm sao để miêu tả Nhất Chân Đạo?
Tà ma ngoại đạo? Cuồng bội chỉ tặc?
Không không.
Nhất Chân Đạo xưa nay chưa bao giờ là yêu đạo tà giáo.
Nhất Chân Đạo là một chi chính thống của Đạo môn!
Cho dù người thời nay đánh giá Nhất Chân Đạo thế nào, cho dù lịch sự ghi chép thế nào, đều không thể thay đổi sự thật rằng Nhất Chân Đạo là Đạo môn chính thống.
Vừa hay Nhân Chân Đạo chấm dứt thời đại Tiên Cung, mở ra thời đại Nhất Chân.
Cũng vừa hay sự hủy diệt của thời đại Nhất Chân cũng tuyên bố sự kết thúc của thời đại Cận Cổ.
Hai chữ "trảm tiên" đơn giản của học sinh Hắc Sơn này cho thấy đã chạm tới chân tướng lịch sử thời đại Cận Cổ, là tu dưỡng Đạo học bất phàm.
Tiêu Lân Chinh thu lại lòng khinh thường, nghiêm túc lịch sự nói: "Lân Chinh thất lễ, ếch ngồi đáy giếng, không thấy núi cao. Xin hỏi tôn tính đại danh của huynh đài?"
Lúc ba học sinh Hắc Sơn xin đi nhờ thuyền, là người có quyền hành trên chiếc thuyền này, hắn ta có nhìn thoáng qua danh thiếp một chút, nhưng không nhìn kỹ, cho nên cũng không nhớ được tên. Lúc này hắn ta mới thật sự muốn làm quen.
Cho dù người khác có thái độ thế nào, Biện Thành Vương vẫn cứ lạnh lùng như vậy: "Trương Thừa Càn”"
Tiêu Lân Chinh nói: "Tại hạ Tiêu Lân Chinh, là nhân sĩ phủ Thuận Thiên, nhận Ngọc Kinh đạo thống, Bùi Hồng Cửu là biểu huynh của ta. Ta thành tâm tương giao cùng các hạ, không biết có thể nể mặt cho diện kiến một lần?"
Bùi thị phủ Chính Thiên là danh môn hàng đầu Cảnh quốc, Bùi Hồng Cửu xuất thân tốt như vậy, thiên tư cũng phi phàm, dáng vẻ lại cực kỳ anh tuấn, là mỹ nam tử nổi danh, cho nên thanh danh tại Cảnh quốc cực cao, rất được ngưỡng mộ. Trước nay Tiêu Lân Chinh chỉ cân nhắc tới vị biểu huynh này thì mọi việc đều thuận lợi.
Nhưng Biện Thành Vương vẫn hờ hững, thậm chí cũng không nói lời nào.
Tân Quảng Vương vội đứng ra cứu vãn: "Xin lỗi nha Lân Chinh, vị học đệ này của ta tướng mạo xấu xí, không muốn để người ta thấy cho nên mới bọc cả người lại như thế này. Nhưng mà mọi người giao lưu luận đạo, động chạm tới bề ngoài làm gì!"
Biện Thành Vương nhìn y, y lại điềm nhiên như chẳng có việc gì.
Ngõ Quan Vương cũng nhìn lại gã, nhưng lại bị trừng mắt.
Người ta không muốn làm thân, Tiêu Lân Chinh cũng không dây dưa, chỉ nhìn Trương Thừa Càn một cái, nói một tiếng "quấy rầy”" rồi dẫn người trùng trùng điệp điệp rời đi.
Chiếc lâu thuyền này cao ba tầng, có đủ mọi công trình tiện nghỉ, là một con tàu đồ sộ xa hoa có thể chống chọi với sóng gió Trường Hà, bản thân nó cũng có vũ lực nhất định. Có thể sử dụng con tàu này, cho thấy tiềm lực tài chính của các học sinh Thính Trúc Học Xã mạnh đến mức nào.
Cô gái mặt trái xoan kia có thể đứng ra ngăn chặn Tiêu Lân Chinh, hiển nhiên gia thế cũng bất phàm, lúc này nàng vẫn nhìn Tân Quảng Vương, không muốn rời đi: "Chúng ta đã được biết tên của vị Trương huynh này, còn huynh thì sao?"
"À, ta cũng họ Trương, Trương Vọng." Tân Quảng Vương mặt mày thành khẩn: "Chưa được thỉnh giáo danh tính cô nương?”
Mặt trái xoan che miệng cười nói: "Ta họ Ngũ, tên Mẫn Quân."
Mấy nữ học viên đi cùng nàng cũng ríu ra ríu rít tự giới thiệu bản thân.
Biện thành vương đeo mặt nạ, mặc dù đã hàng phục được Tiêu Lân Chinh, nhưng vẫn không được để mắt tới. Đương nhiên gã cũng không để ý tới các nàng, chỉ lạnh lùng nhìn Tân Quảng Vương bị oanh yến vây quanh, thính giác lại nhanh nhạy hơn tất cả mọi người trên thuyền, bắt được một tin tức...
Xích Ngô Thủy Quan đã đóng, không cho phép thuyền bè lui tới!
Quan này cắt ngang hồ Sùng Loan, ra khỏi quan đi lên thượng du một đoạn không xa là tới cầu Bá Hạ của Trường Hà Cửu Trấn. Thủy vực này cũng thuộc về Trường Hà.
Gã lạnh lùng truyền âm cho Tân Quảng Vương, Tần Quảng Vương vẫn ung dung chuyện trò, sắc mặt như thường.
Không bao lâu, chợt thấy mấy chiếc thuyền phía trước lục tục quay về, còn có một chiếc chiến thuyền treo cờ thủy quân Cảnh quốc từ phía Xích Thủy Quan đi ra, chủ động xua đuổi các tàu đang đi về phía Trường Hà.
Thính Trúc Học Xã toàn là các công tử tiểu thư có quyền có thế, đương nhiên không chịu đi ngay.
Thậm chí Tiêu Lân Chinh còn đứng trên đỉnh lâu thuyền thương lượng với thủy quân Xích Ngô: "Ta là Tiêu Lân Chinh của phủ Thuận Thiên, đang muốn cùng đồng môn tới Trường Hà ngắm cảnh, mở rộng tâm mắt. Chưa tới "ngày phong hồ”, sao các ngươi lại đóng cửa quan?"
Một tướng giáo trên thuyền đáp: "Nhận được mệnh lệnh từ cấp trên, phủ Phụng Thiên xảy ra hung án, Xích Ngô Thủy Quan phải đóng cửa ba ngày, cấm tiệt giao thông."
Biện Thành Vương và Tân Quảng Vương nhìn nhau một cái, đều biết kịch hay sắp tới, thi thể Du Khuyết đã bị phát hiện. Vốn nghĩ tốt nhất là chờ đến khi ra khỏi Cảnh quốc rồi mới lộ chuyện, sự thất chứng minh vọng tưởng chỉ có thể là vọng tưởng. Trước khia Du Khuyết bị xem nhẹ thế nào thì sau khi Lâu Quân Lan tới bái phỏng, lão trạch Du gia cũng sẽ hấp dẫn một vài ánh mắt. Càng chưa nói tới chuyện lãnh đạo Cảnh quốc vốn có người đang nhìn chằm chằm Du Khuyất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad