Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

1230 Chương 3956

1230 Chương 39561230 Chương 3956
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng bình tĩnh đánh giá quả quang cầu màu đen nhánh trước mặt: “Ngươi quên rồi sao? Chính cái gánh nặng này đã khiến ngươi bỏ lỡ mất vị trí Tỉnh Quân đó”
Bên trong quang câu đen nhánh, Ngao Quy ha ha cười lớn: “Nga, nga! Xin lỗi, ta cứ coi người thành tiểu hài tử! Sớm chiều ở chung lâu như vậy, lại quên mất ngươi hung dữ như thế nào”
Khương Vọng nói: “Quên mất cũng không sao, lần này để ta giúp ngươi nhớ lại” “Nhưng tiểu bằng hữu, ngươi cũng phải nhớ. Nếu như không có tên đầu trọc kia, ngươi còn không có đủ tư cách lên mặt bàn đâu.” “Ngươi sắp thua sạch tiền đặt cược rồi, mà vẫn còn thời gian cân nhắc đến tư cách hay sao?”
“Vậy thì nói cái gì đây nhỉ?” Thanh âm trong quả hắc quang cầu vang lên.
Khương Vọng nói: “Nói thử coi ngươi kích hoạt Vạn Tượng Thần Yên trước thời hạn để che giấu cái gì?”
“Ta nhớ rồi, ta nhớ ra muốn nói cái gì rồi. Các ngươi còn để lại một người ở Khánh Hỏa Bộ phải không?”
Quang cầu màu đen nhánh kịch liệt lóe lên mấy cái, đột nhiên bành trướng, thanh âm của Ngao Quy cũng theo đó trở nên ác độc “Nàng ta sắp chết rồi!”
Quả quang câu màu đen nhánh do Tiêu Lôi Bộ Đồ Đằng Linh biến thành kịch liệt lóe sáng, sau đó mang theo ác ý bén nhọn của Ngao Quy cùng nhau nổ tung 一一 Trước khi nó nổ tung, một bàn tay sạch sẽ đột nhiên vươn ra.
Bàn tay này đến từ một người nam tử đầu trọc mi thanh mục tứ.
Tịnh Lễ hòa thượng bắt lấy quả quang câu màu đen nhánh!
Lúc này, ánh sáng đen lóe lên, những thứ màu đen nhớp nháp sen sệt vọt tới trên tay của Tịnh Lễ hòa thượng, nhưng căn bản không thể trèo lên được, chỉ có thể chán nản trượt xuống, giống như những hạt mưa lăn xuống tấm vải che mưa.
Lúc này, một ký tự chữ vạn màu kim sắc từ không khí xuất hiện, đập từng cái xuống quang cầu. Đập kịch liệt thành bình thản, đập gầm thét thành trầm mặc, đập tất cả các ác ý đang nổ tung và cả quang cầu đang bành trướng, ép trở về——
Khiến cho quang cầu biến lại thành màu tím, ép ra một giọt đen như mực nằm trong lòng bàn tay!
Quang câu màu tím lại được thuần phục đứng trước người Khương Vọng. Vu Chúc của Tiêu Lôi Bộ oán độc chửi rủa, nhưng âm thanh không được phép thoát ra.
Bối vì bây giờ, Lưu Ly Phật Tử yếu ngôn chỉ. Núi Thánh Thú nguy nga đã trở thành lịch sử, Hỏa Giới sáng chói phi nhanh như viên đạn.
Nhóm người bay về Khánh Hỏa Bộ với tốc độ cực kỳ nhanh, tỏ ra vô cùng lo lắng. Tịnh Lễ nắm giọt mực đen trong lòng bàn tay, bên trong ngũ quan thanh tú sạch sẽ an chứa một loại cố chấp rõ ràng: “Sư phụ ta nói, nếu như có người nói ra lời ta không thích nghe, thì ta có thể đánh người đó” Giọt mực 入 một tiếng hỏi: “Sư phụ ngươi là ai?”
Tịnh Lễ cực kỳ tự hào nói: “Sư phụ của ta là Tịnh Thổ Phật Đà tương lai, là vị trụ trì đời tiếp theo của Huyền Không Tự, là trụ cột tinh thần hiện tại của Tam Bảo Sơn!” “Không quen biết. Thứ lộn xộn gì vậy” Thanh âm của Ngao Quy vang lên.
Lại hỏi: “Ta đã nói lời nào mà ngươi không thích nghe?”
Tịnh Lễ xụ mặt, cực kỳ nghiêm túc tức giận: “Trước đây là sư đệ ta không thích nghe, bây giờ là ta không thích nghe”
“Ta có cảm tình rất sâu đậm với hòa thượng” Đối mặt với sự tức giận không có tí uy phong nào của Tịnh Lễ, Ngao Quỷ không hề sợ hãi chút nào, thậm chí còn bắt đầu hài hước đáp lại: “Vậy ngươi muốn thế nào đây, tiểu hòa thương?”
Trong khi lão nói chuyện, lòng bàn tay đang nâng đỡ lấy giọt mực đen đã kéo về phía sau.
Giọt mực đen lơ lửng trong lòng bàn tay bị kéo dài thành một đường mực dài.
Bàn tay của Tịnh Lễ vẽ thành một hình vòng cung ngược, đường mực dài cũng đi theo đường vòng cung ngược.
Bạch Ngọc Hà phát hiện tầm nhìn của mình có chút sai lệch.
Vòng cung ngược do bàn tay của Tịnh Lễ vẽ ra chỉ có khoảng cách tầm một cánh tay, nhưng dường như lại không có hồi kết. Hành động này vẫn đang làm, nhưng vẫn luôn không làm xong, cứ thế liên tục lùi về phía sau.
Đường mực được kéo ra càng ngày càng dài, không ngừng xoắn văn.
Đường mực nhảy múa trong không trung! Các vòng nhỏ nằm trong các vòng lớn, không ngừng mổ rộng ra bên ngoài. Những đường mực giống như những đường gió, nối tiếp nhau kết thành long quyển bên trên Phật chưởng. Luc nay thanh am cua Tinh Le vang len: “Ứng trụ bất hoại, thành kiếp van không, cám diệp phi hoa, tịch diệt hủ quả”
Hắn ta không cần nói cho Ngao Quỳ biết hắn ta muốn cái gì, khi gặp mặt Ngao Quy tự nhiên sẽ biết.
Hắn ta giơ lòng bàn tay lên, người cũng phi lên chỗ cao hơn.
Long quyển được tạo thành từ những đường mực xếp chồng lên nhau nhảy lên theo âm thanh, biến thành một con mặc long gầm théu
Con rồng này tạo thành từ những đường mực đan xen tạo thành một hình rồng chạm rỗng, tựa như một bức tranh thủy mặc nhảy ra khỏi cuộn tranh, có hình thể ba chiều. Đầu rồng làm bệ, nâng đỡ đôi ủng vải của Tịnh Lễ, mang theo người có kim sắc lưu chuyển toàn thân như hắn ta nhìn xuống núi sông, ngao du trên bầu trời cao. Đến lúc này Bạch Ngọc hà mới nhận ra. Đây căn bản không phải đường mực, cũng không phải lực lượng mà Ngao Quỷ đặt lên trên người Đồ Đằng Linh của Tiêu Lôi Bộ. Mà là đường nét của nhân qual
Đó là nhân quả mà Ngao Quy đã đặt lên trên vị Đồ Đằng Chi Linh này!
Hí Mệnh xuất thân từ Cự thành đã đổi qua rất nhiều phương pháp để truy lùng theo dấu vết của Ngao Quỳ, từ huyết khí, tên thật đến nguyên lực, nhưng tất cả đều bị long đã đạt đến nhãn giới của cảnh giới Chân Vương tột đỉnh như Ngao Quy chặt đứt liên lạc trước.
Khương Vọng nổi danh thiên hạ, khi vừa mới tới thế giới đã bắt đầu sử dụng truy tung chi thuật, truy tìm liên lạc thân hồn.
Bản thân hắn ta, Liên Ngọc Thiền và cả Lâm Tiện cũng đều đã thử tìm kiếm, cộng thêm sự phối hợp của Khánh Vương và sự tìm kiếm của tất cả các bộ tộc trong thế giới Phù Lục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad