Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1079: Giai không

Chương 1079: Giai không
Hắn tự hỏi bản thân và Khổ Giác không có cảm tình sâu đậm gì, đôi bên cũng không ở chung trong thời gian quá dài. Cũng chưa từng chân chính hiểu rõ về nhau. Mỗi lần gặp mặt đều là ngươi đuổi ta chạy. Cho đến hiện tại hắn cũng chưa bao giờ cho rằng Khổ Giác thật sự có thể xem hắn như người của mình.
Lời nói chót lưỡi đầu môi mà thôi, sao có thể xem là thật?
Nhưng không ngờ, ngay lúc hắn thật sự gặp phải nguy hiểm. Là Khổ Giác đã không quản xa xôi vạn dặm, mang theo thương thế sau trận đại chiến đến đây, vì hắn mà ngăn cản Trang Cao Tiện.
Ổ trên Trường Hà huyết chiến vì hắn.
Khương Vọng không phải là một người vô tình, hắn không thể không cảm động, không thể không cảm thấy cắn rứt.
"Ngài thế nào rồi?" Hắn hỏi.
Hắn cố gắng nhớ lại những đạo thuật trị liệu mà mình biết, nhưng khí cơ trong cơ thể của Khổ Giác vô cùng rối loạn, hắn căn bản không thể biết rõ thương thế ra sao, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Một chút đạo thuật trị liệu mèo ba chân của hắn, đối với chính hắn còn chẳng có hiệu quả gì, càng đừng nói là muốn chữa khỏi cho Chân Nhân.
Hắn cả người ủ rũ.
"Ui da..." Khổ Giác hơi nhướng nhướng mi, sau đó yếu ớt mở mắt Ta.
Lão nhìn Khương Vọng, giọng nói không thô bạo mà vô lễ như trước nữa, mà yếu ớt vô lực...
"Tịnh Thâm à. Vi sư còn tưởng rằng... sẽ không còn được gặp lại con nữa."
Khương Vọng cố nén chóp mũi chua xót, nắm lấy bàn tay gầy giơ xương của lão: "Khổ Giác đại sư, ngài..."
Giọng hắn nghẹn ngào, nhất thời không nói nên lời.
"Haiz..." Khổ Giác bi thương nhìn hắn: "Trước khi chết, vi sư chỉ có một tâm nguyện chưa hoàn thành"
"Đại sư, ngài nói." Khương Vọng cố gắng đè nén tâm trạng:
"Ngài... còn có tâm nguyện gì?"
Hắn cảm thấy, bàn tay hắn đang nắm kia yếu ớt nắm chặt hơn một chút.
Khổ Giác hơi thở mong manh nói: "Chính là Tịnh Thâm ngươi...
Vẫn chưa chính thức nhập môn, vi sư không thể... tự tay quy y cho ngươi."
Tình nặng như vậy!
Trong lòng Khương Vọng nặng nề, mấp máy môi: "Đại sư, được ngài ưu ái, ta khắc trong tâm khẩm. Nhưng ta không thể lừa gạt ngài... Ta còn khúc mắc chưa giải, hận lớn vẫn chưa trút được.
Không thể làm được tứ đại giai không, không thể xuất gia"
Khổ Giác giãy dụa, trên tay dùng thêm sức, lộ vẻ yết ớt mà bướng binh, khiến cho lòng người chua xót, nói: "Phật Môn thật ra cũng không nghiêm khắc như vậy... Quy y trước, sau này lại 'giai không cũng được..."
Khương Vọng không phải là người có tâm địa sắt đá, dưới loại thời khắc này, bất luận Khổ Giác có đưa ra yêu cầu gì, hắn cũng sẽ tận lực thực hiện. Nhưng mà con đường tu hành từ trước đến nay của hắn đã cho thấy ý chí và chọn lựa của hắn.
Từ trước đến nay hắn chưa thể lý giải nổi về lý niệm Phật Môn, lại càng không thể nói là phủ nhận nó.
Càng là người nghiêm túc thì lại càng không thể tự lừa gạt chính mình.
"Đại sư." Khương Vọng chịu đựng bi thương nói: "Nhận được sự yêu thương của ngài. Khương Vọng có thể lừa gạt chính mình, nhưng sao có thể lừa gạt ngài đây? Khương Vọng trong lòng còn có vướng bận, vẫn còn con đường phải đi, con đường Phật Môn này không thể theo đuổi lâu được. Bây giờ đồng ý với ngài, sau này lại thay đổi, như vậy không phải quá có lỗi với ngài sao?"
Hắn dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng vẽ một cái, cắt đứt một sợi tóc dài: "Khương Vọng dùng sợi tóc này, thay thế đầu để thề, ước hẹn với đại sư. Cuộc đời này mặc dù không thể quy y, nhưng đã xem đại sư như người nhà. Sau khi đại sư ra đi, Khương Vọng nhất định sẽ trông nom Huyền Không Tự, duy trì hương khói không dứt cho đại sư, hưởng kim thân lâu dài... Á!"
Một tràng lời nói tình chân ý thiết vẫn chưa nói xong, liền lảnh lót dừng lại.
Hắn không thể nhịn đau hô lên một tiếng.
Bởi vì trên hốc mắt hắn đã bị một nắm tay cứng như đá đấm vào, khiến hắn gọn ghẽ ngã xuống mặt đất.
Khổ Giác như một con cá chép, mạnh mẽ lật người dậy.
"Đấm cái đầu rùa đen thối tha nhà ngươi! Dám dùng tóc thay đầu thê với Phật gia ta?"
Lão vừa chửi ầm lên, vừa không ngừng quyền đấm cước đá Khương Vọng: "Phật gia ta vất vả đánh nhau giúp ngươi, ngươi cạo có cái đầu mà cũng không nỡ! Hả?"
"Một mình chạy đi giết người? Hả? Ám sát phó tướng? Gây thù chuốc oán với Chân Nhân? Hả?"
"Nội Phủ mà dám trêu chọc Chân Nhân, đến Ngoại Lâu chẳng phải muốn chống lại Chân Quân luôn?"
"Vi sư cũng sắp chết rồi, mà ngươi mở miệng một tiếng đại sư, ngậm miệng một tiếng đại sư! Hả?"
"Sau khi vi sư ra đi, trông nom Huyền Không Tự? Hả? Huyền Không Tự cần ngươi đến trông nom hả?"
"Phi! Vi sư mà ra đi hả? Ngươi đi rồi vi sư cũng chưa có đi đâu!
Khổ Giác vừa đánh vừa mắng, vừa mắng vừa đánh, một bên vừa mắng đến đau đớn tâm can, nhẹ nhàng vui vẻ, một bên vừa không ngừng đấm đá tơi bời như mưa rơi nước chảy.
Đối với chuyện Khương Vọng sống chết không chịu bái sư này, trong lòng cực kỳ oán niệm.
Cuối cùng đá một cái vào mông Khương Vọng, để lại một vết giày cỏ vô cùng rõ ràng.
"Để vi sư bình tĩnh lại một chút!"
Sau đó chùi đi vết máu ngụy trang ở khóe miệng, vỗ vỗ tro bụi trên quần áo, hùng hùng hổ hổ đứng lên, sau đó biến mất ở phía chân trời.
Khương Vọng bị đánh cho mặt mũi sưng vù, lật người lại, nằm trên mặt đất, nhìn ánh mặt trời rạng rỡ trên bầu trời.
Nhếch mép, cười.
Lúc đầu cười không tiếng động, sau đó càng cười giọng càng lớn.
"Ha ha ha ha ha ha ha..."
Miệng hắn càng lúc càng mở rộng, tiếng cười cũng càng lúc càng sảng khoái.
Cuối cùng đầu nghiêng một cái, cứ vậy mà ngủ thiếp đi.
Từ đêm vào thành Tân An mãi đến tận lúc nãy, hắn chưa từng có giây phút nào thả lỏng.
Hắn quá mệt mỗi.
Bí địa Lăng Tiêu.
Đỗ Như Hối và Diệp Lăng Tiêu giẫm trên mây, đi qua hành lang, dừng lại trước một quần thể kiến trúc tỉnh xảo.
Trên biển hiệu viết, Đình Vân Tạ.
Tên là Đình Vân Tạ, là bởi "Biển mây đến đây liền ngừng trôi, ngơ ngẩn như lạc trong mộng đẹp"
Cho nên nó còn có một tên gọi khác là "Lưu Mộng".
Ý là nơi đây có mộng đẹp, muốn khách nhân có thể ở lại. Giống ^nm"
như hai chữ "Đình Vân" ? bản thân nó cũng có ý nghĩa như vậy.
Bởi vì đây chính là nơi Lăng Tiêu Các tiếp đãi khách khứa.
Tiếp đãi ông ta ở đây không hề thất lễ, nhưng lại thấy rất mới lạ.
Rất nhiều năm về trước ông ta đến bí địa Lăng Tiêu, sẽ không ở đây.
Không chỉ thời gian trôi qua mà có rất nhiều chuyện cũng đã thay đổi.
Nhưng ông ta cũng đã sớm có giác ngộ.
Chẳng qua là đã đến lúc này rồi, mộng kia vẫn còn có thể giữ lại sao?
Hai người ngồi xuống trong Đình Vân Tạ, tự có đệ tử tiếp khách dâng trà thơm lên.
"Đã lâu chưa đến đây, ở đây vẫn xinh đẹp như vậy." Đỗ Như Hối nhìn mây bay ngoài cửa sổ, không hiện tâm tình, cất lời khen ngợi: "Những tiên cảnh thời cận cổ đại có lẽ cũng không hơn được thế này"
"Phải không?" Diệp Lăng Tiêu không chút để ý hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad