Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1157: Thực sự rất cảm tạ

Chương 1157: Thực sự rất cảm tạ
Võ đài này thô kệch thê lương, vừa nhìn đã biết thường được sử dụng, sát khí quanh năm không tiêu tan.
Trên giá vũ khí ở hai bên võ đài, đao thương kiếm kích, có đủ mười tám loại vũ khí. Mỗi loại binh khí đều tỏa sáng rực rỡ, phi phàm khó gặp.
Nhưng bất kỳ người nào lần đầu tiên bước tới võ đài này, ánh nhìn đầu tiên đều sẽ bị Khương Vô Ưu hấp dẫn.
Trong tiếng nổ vang, ánh sáng lạnh lóe lên.
Khương Vô Ưu oai hùng cứ đột nhiên chạy sang trái, đột nhiên chạy sang phải.
Phương Thiên Họa Kích giống như là bút ở trong tay nàng ta, giúp nàng ta vẽ lên bầu trời.
Nàng ta múa bút trong thiên địa bao la, cái cảm giác mênh mông phóng túng chính là sự thống nhất hoàn chỉnh của sức mạnh và vẻ đẹp.
Ổ một thời khắc nào đó, tiếng nổ đã chấm dứt.
Khương Vô Ưu tiện tay hất một cái, xoay người đi nhanh ra ngoài.
Cái bức tranh đó lật vài lần trên bầu trời, chấn phong động lôi (rung động gió, lay chuyển sấm), rơi vào tay của một bà lão.
Tiếng động đột nhiên thu lại.
Mà Khương Vọng thì hoàn toàn không biết bà lão này đến từ đâu, đến như thế nào!
"Khương Vọng!" Khương Vô Ưu thoải mái bắt chuyện với hắn:
"Sao lại rảnh rỗi mà đến Hoa Anh Cung của ta vậy?"
Tóc dài được buộc đuôi ngựa đơn giản, gọn gàng ở sau đầu.
Những giọt mồ hôi lớn chảy trên làn da màu vàng nhạt khỏe mạnh của nàng ta.
Một cặp chân tròn trịa có lực, đứng thẳng tắp trên mặt đất.
Nàng ta chỉ cần đứng ở nơi đó liền mang theo khí khái anh hùng hừng hực, nhiều nam nhi còn không bằng.
Khương Vọng chắp tay thi lễ, nghiêm túc nói: "Không có chuyện thì sẽ không đến Tam Bảo Điện. Khương Vọng mặt dày đến chơi, đúng là do có chuyện muốn nhờ."
Có thị nữ hầu hạ ở võ đài dâng lụa mềm lên, Khương Vô Ưu tiện tay nhận lấy, xoa xoa vài cái trên mặt rồi lại tùy ý ném trở về khay.
"Thử nói xem!"
So với lần cùng trò chuyện ở tửu lâu kia, Khương Vô Ưu lúc này rõ ràng đã tùy ý hơn một chút. Có lẽ bởi vì ở trong cung điện của mình, cũng có thể là do vừa luyện công xong, nên tâm trạng được thả lỏng.
Đối phương ngay thẳng như vậy, nên Khương Vọng cũng trực tiếp nói: "Ta muốn cứu một người trong lễ Hải Tế ở Điếu Hải Lâu.
Nhưng nếu chỉ dựa vào chính mình thì làm không được. Cho nên ta cần điện hạ trợ giúp"
Khương Vô Ưu cũng không kinh ngạc bởi vì cái tên Điếu Hải Lâu này.
Nàng ta chỉ nhìn vào mắt Khương Vọng và đột nhiên hỏi: "Ngươi đã gõ mở phủ thứ hai, có lấy được thần thông?"
Hỏi xong nàng ta liền cười: "Bản cung cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, nếu như không muốn nói, cũng không cần phải nói phải nói rõt"
"Không sao." Khương Vọng thẳng thắn trình bày: "Ta đã gõ mở phủ thứ hai cũng lấy được hai thần thông. Nhưng thần thông thứ hai là gì thì thứ cho ta không tiện nói."
Khương Vô Ưu gật đầu, sau đó bỏ qua chủ đề này: "Điếu Hải Lâu rất mạnh mẽ, lại là chuyện liên quan đến Hải Tế, điều này đúng là khó làm!"
"Ta biết rất rõ chuyện này khó làm như thế nào, trong toàn bộ Lâm Tri có lẽ cũng không có mấy người đủ năng lực tham dự:
Khương Vọng lại nói lại câu nói đã từng dùng với Khương Vô Tà một lần nữa: "Nếu không, ta đã không cần phải đến..."
"Bản cung giúp ngươi!"
"Hả2?"
Nói một nửa đã bị cắt ngang, Khương Vọng còn có chút không kịp phản ứng.
Khương Vô Ưu lại nói lại một lần nữa: "Chuyện ở Điếu Hải Lâu này, bản cung giúp ngươi!"
"Thực sự rất cảm tạ.
Khương Vô Ưu quá sảng khoái, quá thẳng thắn, Khương Vọng ngược lại lại có chút do dự. Hắn vẫn còn điều kiện chưa nói xong mà!
"Không biết điện hạ cần gì...
Khương Vô Ưu lắc đầu, trực tiếp nói: "Vẫn phải nói trước cho ngươi biết, chuyện này bản cung cũng không chắc chắn là có thể hoàn thành, do đó ngươi cũng không cần phải hiệu trung. Bản cung chỉ có thể đảm bảo sẽ làm hết sức mình để giúp ngươi giải quyết chuyện này. Cái làm hết sức mình mà bản cung nói chính là huy động mọi tài nguyên và nhân lực của Hoa Anh Cung, để giúp ngươi đạt được mục tiêu, bất kể người ngươi muốn cứu là ai, bất kể chuyện này có khó xử lý như thế nào. Cho nên đồng thời, ngươi cũng phải dốc hết sức làm giúp ta một việc trong tương lai. Không cần thiết phải thành công, nhưng cần phải sử dụng tất cả sức mạnh của ngươi, hoàn thành tất cả những thứ mà ngươi có thể hoàn thành. Thành giao không?"
Vị Tam công chúa của Đại Tề này quả quyết thẳng thắn, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của Khương Vọng.
Đối nghịch với một quần đảo gần biển như Điếu Hải Lâu, cố gắng gây ảnh hưởng đến lễ Hải Tế của quần đảo gần biển, đây là một chuyện lớn như thế nào chứ? Vậy mà nàng ta lại quyết định chỉ trong vài ba từ.
Từ đầu đến cuối, chỉ chào hỏi một câu, nhìn vào hai mắt Khương Vọng và hỏi một câu, sau đó trực tiếp quyết định!
Đúng là một chút thương lượng cũng không cần.
Tùy ý giống như là tự nhiên đi ngang qua một bàn cờ, liền tiện tay đặt cược một đống tiền đao vậy.
Hơn nữa với điều kiện dư dả của nàng ta, đây chỉ là ra tay làm một chuyện để đổi một chuyện, có vẻ cực kỳ coi trọng sự dũng cảm của Khương Vọng hơn cả Khương Vô Tà.
Người tận mắt nhìn thấy Khương Vô Ưu đều có thể hiểu tại sao nàng ta lại có đủ tư cách tranh giành vị trí hoàng tử của Đại Tề.
Tấm lòng khí phách của nàng không thua bất kỳ nam nhi nào trong thiên hạ.
Người ta đã cho mặt mũi, Khương Vọng không thể nào không bưng được.
Nhưng hắn vẫn rất không làm người ta yêu thích mà bổ sung một câu: "Nếu như là ở trong lãnh thổ Tề quốc, thì chuyện đó không thể đối địch với Trọng Huyền Thắng"
Khương Vô Ưu lại nhìn hắn một cái, cười nói: "Cái đồ tiểu mập mạp đó, hắn ta sẽ không có cơ hội để trở thành kẻ thù của bản cung đâu"
Cũng không biết những lời này là lời khen ngợi hay là chê bai Trọng Huyền Thắng nữa...
Vẻ mặt Khương Vọng đầy nghiêm túc, hành lễ một cái thật sâu:
"Như vậy, Khương Vọng đồng ý."
Khương Vô Ưu cười nói: "Thắng thắn! Binh sĩ của Đại Tề ta nên như vậy."
Khương Vọng chủ động hỏi: "Điện hạ có cần cam kết gì không?"
"Không cần huyết khế, cũng không cần lời thề, lời hứa của Thanh Dương Trấn Nam, bản cung thấy tin được." Khương Vô Ưu hất đầu, tóc đuôi ngựa tạo thành một đường vòng cung gọn gàng trong không khí, quay người lại và đi vào trong võ đài: "Trở về đi, bồi dưỡng tỉnh thần và chuẩn bị thật tốt, trước khi ra biển thì nói cho ta biết"
Nàng ta quá dứt khoát, quá thẳng thắn rồi!
Giống như hoàn toàn không coi chuyện này là chuyện gì to tát...
Nhưng rõ ràng nó là một việc lớn như vậy mài!
Khương Vọng lại chắp tay lần thứ hai, tay cầm kiếm rời đi.
Bước đi của hắn đã dễ dàng hơn nhiều. Nếu như lúc trước việc nghĩ cách cứu viện Trúc Bích Quỳnh là hoàn toàn không có khả năng. Thì bây giờ sau khi nhận được lời hứa hẹn và ủng hộ của Khương Vô Ưu đã có một phần khả năng thành công rồi.
Sự ảnh hưởng của Đại Tề ở Đông Vực là không thể lay chuyển, cho dù quần đảo gần biển là sân nhà của Điếu Hải Lâu thì cũng không thể hoàn toàn bỏ qua âm thanh của Đại Tề được.
Vì sao thủ lĩnh của Đả Canh Nhân mới ra khơi một bước Điếu Hải Lâu đã ngay lập tức phản ứng kịch liệt? Điều này đã nói rõ sự cảnh giác và đề phòng của Điếu Hải Lâu đối với Tề quốc.
Mà Khương Vô Ưu, lại đúng lúc là người có thể cho mượn dùng một phần ảnh hưởng của Tề quốc. Sự ủng hộ của nàng ta đóng vai trò vô cùng quan trọng cho sự thành bại trong chuyến đi này của Khương Vọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad