Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1929: Vẫn còn sợ hãi (2)

Chương 1929: Vẫn còn sợ hãi (2)
Chóp mũi thật giống như ngửi được một mùi hương ngọt ngào mơ hồ. Khương Vọng không hề động đậy, tiếp tục duy trì tiết tấu hô hấp bình thường, trong đầu vẫn suy tính.
Bản thân bộ [Thất Hận Ma Công] kia hẳn là một bộ tuyệt thế công pháp, nhưng hắn cũng không phải quá muốn đoạt lấy, hắn đã từng tham dự trận chiến giữa Tề quốc và Dương quốc rồi... Quốc chủ Dương quốc Dương Kiến Đức là ngừi như thế nào cơ chứ?
Có thể được đánh giá tài năng ngang hàng với Trọng Huyền Trử Lương, mặc dù nằm ở bên cạnh một quốc gia bá chủ như Tề quốc nhưng vẫn có thể dùng thân phận là người đứng đầu Dương quốc, tận dụng tất cả các khả năng khả thi, cuối cùng ở dưới tình huống không hề có đường lui, luyện ra [Diệt Tình Tuyệt Dục Huyết Ma Công], mưu toan dùng lực để phá thế cục, kết cục lại như thế nào?
Vẫn là binh bại bỏ mình, xã tắc tan biến, không có thể thay đổi cái gì.
Khương Vọng dĩ nhiên khao khát lực lượng cường đại, nhưng thứ hắn muốn chính là khổ luyện từng chút từng chút một, có được lực lượng chân chính thuộc về chính bản thân mình, hắn muốn một nền tảng vững chắc, nắm chặt được những thứ thuộc vè chính mình, từng bước từng bước mà đi lên mà không phải chỉ là sự tồn tại giống như một con rối, dựa vào bán đứng chính mình mà đi lên.
Nếu như ta đã không phải là ta, cho dù đã đạt được tất cả những lý tưởng của mình, thì những lý tưởng đó là vì ai mà đạt thành cơ chứ?
Lúc này hắn đã không còn nghe thấy ma âm, cũng không cảm nhận thấy ma khí, sự tồn tại kinh khủng kia đã biến mất không còn chút dấu vết nào.
Nhưng quả thực Khương Vọng vẫn còn chút sợ hãi vẫn chưa tan biến hết.
Có thể xuất thủ trong Vạn Giới Hoang Mộ khó lòng mà đo lường khoảng cách kia, có thể khống chế ma khí mỏng manh đến như thế để ngưng tụ thành hắc sắc ma thương, sử dụng một cây thương suýt thì giết chết hắn rồi!
Nếu không phải hắn có Ngũ Phủ Đồng Diêu, nếu không phải bên trong Ngũ Phủ Hải của hắn còn có sự tồn tại của Vân Đỉnh Tiên Cung thì hắn làm sao có thể bảo lưu tính mạng đến giờ?
Thậm chí, cho dù là có những thứ này, nếu không phải Quan Diễn đại sư để lại một đạo Phật Xướng bảo hộ hắn thì chỉ sợ thần hồn của hắn đã sớm bị phá hủy rồi.
Thật sự là một sự tồn tại quá mức kinh khủng!
Có thể được một vị Ma tộc cường đại đến như vậy dẫn dụ đọa ma, không biết nên nói là may mắn hay bất hạnh nữa!
Khương Vọng nghiêm túc suy tính tình trạng của bản thân.
Tòa Nội Phủ thứ tư còn vẫn chưa khắc ấn đạo thuật Thuấn Phát mà đã vội vàng mở ra tòa Nội Phủ thứ năm, cũng may là việc khai phá bản thể ở Nội Phủ thứ tư đã hoàn thành rồi, vẫn chưa khắc đạo thuật chẳng qua vì vẫn chưa thích hợp nên không muốn miễn cưỡng mà thôi.
Về sau khắc vẫn còn kịp.
Còn về thần thông Xích Tâm mà hắn mới lấy được, đã lộ ra một loại quy tắc bất diệt, thứ quan trọng nhất mà nó thể hiện ra chính là không bị dị chí xâm nhập.
Cái này làm cho hắn nghĩ Lâm Tiện ở Hoàng Hà Hội.
Nếu như nói thần thông Vô Câu của Lâm Tiện là cái giúp y không chịu trở ngại hay trói buộc về mặt thân xác thì thần thông Xích Tâm của hắn sẽ giúp hắn không bị bất kỳ lực lượng hay bất kỳ người nào ảnh hưởng đến tâm ý, Nếu nói trên một ý nghĩa nào đó thì cái này có thể được xem là tầng diện thần hồn của “Vô Câu”.
Dĩ nhiên, cho dù là cùng sở hữu thần thông giống nhau, nhưng ở trong tay những tu sĩ khác nhau thì thần thông cũng được triển khai tạo ra những hiệu quả hoàn toàn khác biệt.
Không phải là hái xuống hạt giống thần thông là đã xong, hạt giống đó cần phải mở mang, cần phải thăm dò.
Khương Vọng vô cùng chắc chắn rằng thần thông “Xích Tâm” còn nhiều tiềm năng hơn thế chờ hắn khai thác.
Hắn lại bắt đầu suy nghĩ không biết chuyện Triệu Huyền Dương chết đã bị phát hiện ra hay chưa?
Lúc trước hắn cho rằng lưu lại tòa Thượng Cổ Ma Quật chờ đợi là sự lựa chọn an toàn nhất để đối phó với thế cục bên ngoài.
Nhưng trên thực tế loại lựa chọn này cũng chỉ như một kiểu đánh bạc mà thôi, không thể nào hoàn toàn xác nhận được.
Bởi vì nếu hắn tự tiện rời đi Ma Quật rồi để lộ hành tung thì chắc chắn sẽ dẫn đến một kết cục cực kỳ tồi tệ, nên đây chỉ là phương sách cuối cùng mà thôi.
Dĩ nhiên bản thân của Thượng Cổ Ma Quật vốn đã mang lại nhiều nguy hiểm, nhưng thực sự hắn vẫn chưa nghĩ ra phương pháp nào khác.
Khương Vọng vẫn đang sắp xếp những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng, mãi cho đến khi…
“Còn giả bộ ngủ gì chứ?” Mọt giọng nữ lười biếng vang lên, như một con linh xà nhẹ nhàng chui vào bên trong tai Khương Vọng.
Khương Vọng không thể nào không đối mặt với nội tâm của chính mình, kỳ thực thân thể hắn vô cùng yếu ớt, tứ chi cũng mệt mỏi vô lực, nhưng trên thực tế cũng không phải không có sức lực đến nỗi không mở mắt ra quan sát tình huongs xung quanh được. Hắn không ngừng suy nghĩ một vài vấn đề phức tạp, không muốn để cho tâm tư của mình được rảnh rỗi, thật ra chỉ là một loại trốn tránh mà thôi.
Bởi vì hắn quả thực nhớ đôi mắt kia, biết người cứu mình là ai…
Từ trước đến giờ, hắn luôn là một người có chủ kiến, biết chính mình phải làm gì và không nên làm gì. Nhưng hắn bắt buộc phải thừa nhận rằng, gặp lại người kia dưới tình huống như thế này khiến hắn không biết phải đối mặt như thế nào, nhất là người kia còn vừa mới cứu hắn…
Nhưng vẫn phải đối mặt.
...
Ngọc Chân đứng ở bên cạnh mép giường, hai tay chắp sau lưng, nhẹ nhàng khom người xuống.
Chiếc mũ ni cô che dấu hoàn toàn mái tóc của nàng, một chiếc mặt nạ vẽ hình bồ đề che hết gương mặt đến cả cổ, che cả chiếc mũi cùng đôi môi của nàng, nhưng đôi mắt vô cùng mị hoặc của Ngọc Chân vẫn không có cách nào lộ ra sự xinh đẹp của chủ nhân của nó.
Nàng cứ như vậy, nhìn chằm chằm vào mặt hắn.
Một gương mặt đã có thể thấy một chút góc cạnh, lại bị phong sương của thế gian mài giũa qua nhưng vẫn còn giữu lại được những đường nét thanh tú ban đầu.
Giữa hai đầu lông mày là sự bình tĩnh, ẩn giấu mọt loại lực lượng vô cùng ung dung.
Đôi lông mi vừa nhỏ vừa dài lẳng lặng rũ xuống, thật giống như đang muốn che giấu tâm sự của hắn.
Khiến cho người ta muốn vén mở, muốn tìm hiểu sau tấm màn đó là cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad