Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2672: Long Huynh Hổ Đệ (3)



Chương 2672: Long Huynh Hổ Đệ (3)



Dưới tình huống truyền tin khoảng cách xa bị ngăn cách, toàn bộ chiến trường Hạ quốc, trên thực tế đều rất hỗn độn.
Bạn không thấy một đại soái nắm giữ chi tiết hoàn mĩ như Tào Giai mà cũng chỉ có thể chuyên chú công thủ ở thành Đồng Ương. Đối với chiến trường bắc tuyến và đông tuyến của Hạ quốc, chỉ có hai chữ “tự quyết”.
Trọng Huyền Thắng sao có thể phán đoán chuẩn xác hướng đi của Hạ quân, ℓàm sao trong chiến tranh sương mù mà chỉ đông đánh tây không hề sơ sẩy, Khương Vọng đã ℓà thấy nhưng không thể trách rồi.
Nhưng hắn hiện tại không ngờ tới chính ℓà, cảnh giới tu hành không bằng người, thế mà cũng có thể bị mập mạp này ℓợi dụng, biến nó thành ưu thế!
Khiến cho bọn hắn có thể thản nhiên rút ℓui, cầm đi chiến công ℓớn nhất phủ Lâm Vũ, ℓại ném gánh nặng ℓên đầu Trọng Huyền Tuân.
Trọng Huyền Tuân thủ thành Tích Minh, nếu như không thủ được, Trọng Huyền Thắng tiện tay đội cho y mấy cái mũ, cũng không tệ rồi. Cho dù thủ được rồi, cũng chính ℓà giúp cho Đắc Thắng doanh củng cố đại công, y nhiều nhất chỉ chiếm được công phụ mà thôi.
Càng quan trọng hơn chính ℓà… Bản thân chuyện thủ thành này, cũng đã giữ chân người kia ở nơi đó, khiến cho y trong khoảng thời gian ngắn không thể nào thoát thân, chứ đừng nói ℓà ở nơi khác chiếm được thế cục hòa nhau.
“Ngươi cho rằng vì sao ta lại muốn kể công?” Trọng Huyền Thắng liếc hắn một cái: “Nhiều thủ ấn như vậy là đem theo vô ích hả? Tín ấn nhiều như vậy là lấy không hả? Ta không chiếm chiến công của người khác đã là lương thiện lắm rồi! Còn có thể để người ta đến cướp của ta?”
Khương Vọng lại nói: “Vậy y cũng có thể làm bộ như không hề chạy đến thành Tích Minh, trước khi Hạ quân bao vậy, che giấu cờ hiệu, lặng lẽ chạy đi!”
“Không có khả năng.” Trọng Huyền Thắng chém đinh chặt sắt.
“Vì sao?”Còn Đắc Thắng doanh lại thắng được thời gian và không gian rộng lớn.
Thật là kế hay!
Một nước cờ này, khiến cho Khương Vọng nghĩ tới một nước cờ trước đó Trọng Huyền Thắng đẩu Trọng Huyền Tuân vào trong Tắc Hạ học cung kia, đúng là thiên mã hành không, hay không tả nổi.
Hắn suy nghĩ một chút, vẫn nói: “’Thật ra cho dù y kịp thời chạy tới đó, cũng có thể làm bộ như không biết thành Tích Minh đã bị chúng ta chiếm lĩnh, mạnh mẽ tấn công lại một lần…”Đây là một tòa hiểm quan được đề phòng sâm nghiêm, Hạ quốc quả thật có quyết tâm chiến từng trục đất! Trong màn mưa, Trọng Huyền Thắng đưa ra phán đoán như vậy. Nhưng thật ra cũng không ngoài dự kiến. Về phần tin tức Hô Dương quan, thủ tướng Xúc Thuyết, hắn ta cũng đã sớm biết được từ trong miệng những tù binh kia rồi.Trong màn mưa đó, một đội quân bại trận đến gần, đã sớm bị lính trinh sát đứng trên tháp canh nhìn thấy từ xa. Keng~! Chiêng báo động đã được gõ vang. Tiếng vang khắp thành. Trên cổng thành, giáp sĩ cầm thương nâng đao, trong cơn mưa, cực kỳ xơ xác tiêu điều. Đại trận phòng ngự Hô Dương quan, năm ngày trước cũng đã được mở ra toàn bộ hiệu suất. Xúc Thuyết đã sớm động viên toàn bộ tướng sĩ giữ quan, thề rằng không cho bất kỳ một Tề binh nào qua cảnh.
Thậm chí ông ta còn trực tiếp đặt một chiếc quan tài mỏng ở trước cửa phủ, tỏ vẻ ngày quan bị phá, chính là lúc ông ta bỏ mạng, Thủ tướng nếu như chết vì quan bị phá, cũng không có mặt mũi nào để dùng quan tài dày, chỉ xứng với quan tài mỏng. Tướng quân Xúc Thuyết dũng cảm, xuất thân danh môn, có hi vọng Thần Lâm cũng không tiếc mạng sống, trên dưới Hô Dương quan cũng đều một lòng, thề cùng quan thành cùng sống cùng chết.
Vào giờ khắc này, có thể lui từ hướng phủ Lâm Vũ đến, thành công tập hợp đội ngũ, cũng chỉ có Đắc Thắng doanh đang ngụy trang thành một đội phủ quân phủ Phụng Tiết mà thôi. Toàn bộ viện quân đến thành Tích Minh, cũng đã bị tòa thành kia nuốt hết. Đương nhiên, có lẽ hiện tại mới là lúc ác chiến, chỉ là lúc này đã chẳng còn liên quan gì đến Đắc Thắng doanh nữa.
Gần rồi. Hô Dương quan trong mưa nhìn giống như một con cự thú có làn da cứng như đá, lạnh lùng chiếm đoạt tất cả, cũng bao gồm cả trời mưa.Hiện nay nhìn lại, Định Viễn hầu quả thật là rất chân thành!

Hôm nay có mưa. Giọt mưa to như hạt đậu rơi xuống bùn đất, lại bị giày quân đội bẩn đến mức nhìn không ra dáng vẻ ban đầu, giẫm sâu vào đó… Một đội quân bại trận người nghiêng cờ đổ, trong thời tiết như vậy, bước thấp bước cao tiến về phía trước… Từ từ tiến lại gần Hô Dương quan.
Từ xưa đến nay, đây là hùng quan nổi danh phía đông Nam vực, nằm trong địa bàn phủ Hội Minh. Sau đó bởi vì diện tích quốc thổ Hạ quốc được mở rộng, phủ Hội Minh đã không còn là phủ biên cảnh nữa, ý nghĩa lớn nhất của Hô Dương quan cũng đã mất đi, lúc này mới từ từ thả lỏng. Nhưng theo cuộc chiến giữa Tề và Hạ nổ ra, nơi đây lại lần nữa được coi trọng.Tường thành được gia cố, quân giới được tăng thêm, đại trận được cường hóa, vả lại còn được tăng binh nhiều lần…
Hơn nữa, sau khi chiến sự phủ Lâm Vũ báo nguy, quân đồn trú nơi này đã tăng lên đến ba vạn, vả lại đều là phủ quân tinh nhuệ trong phủ Hội Minh! Toàn bộ phủ Hội Minh có địa hình hẹp dài, Hô Dương quan là cửa khẩu.
Trấn giữ quan này, chính là cường giả Ngoại Lâu đỉnh phong xuất thân từ danh môn Xúc thị của Đại Hạ, Xúc Thuyết. Nghe nói chỉ cách Thần Lâm cảnh một sợi chỉ mà thôi. Người kia và gia chủ Xúc Nhượng của Xúc gia, coi như là đồng bối. Năm nay bốn mươi ba tuổi, đang là thời điểm tinh lực và thể lực đều đang ở đỉnh cao, hoàn toàn có đủ cơ hội xung kích Thần Lâm.
Có được tinh binh cường tướng, lại trấn giữ tòa thành có vị trí hiểm yếu dễ thủ, Hô Dương quan này không nói có thể ổn định như núi, nhưng cũng cực kỳ kiên cường khó bẻ gãy.Trọng Huyền Thắng cười: “Y muốn thể diện!”
Nhìn Trọng Huyền mập cười đến mức giống như một con hồ ly mập, Khương Vọng không khỏi nhớ đến lần đầu nhìn thấy Trọng Huyền Trử Lương.
Ở trong xe ngựa bên ngoài thành Nam Dao, lúc đó Trọng Huyền Trử Lương nói, Trọng Huyền Thắng mạnh hơn Trọng Huyền Tuân, không phải là dũng khí… Mà là da mặt.
Lúc ấy chỉ là lời nói đùa.




Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad