Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2059: Vô Hồi (1)

Chương 2059: Vô Hồi (1)
Y cũng đã nói tới mức này rồi, Khương Vọng cũng không thể nào tiếp tục từ chối được nữa, hắn chỉ đành nói: “Vậy chúng ta thương lượng đi, ngươi là chủ chốt trong việc suy tính như thế nào chiến, lúc nào thì có thể tiến lên. Ta nguyện làm một mũi nhọn trong trận chiến, ngươi nói chém ai, ta liền đi chém người đó!”
Nói tóm lại, song phương đã đạt thành ước định. Khương Vọng vẫn làm chủ, coi như là cờ xí của đệ thập doanh. Lâm Tiện nắm giữ quân sự, coi như là nòng cốt của đệ thập doanh.
Hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, càng trò chuyện càng cảm thấy đối phương đáng giá tín nhiệm.
Lập tức liền thảo luận tới rất nhiều tình huống có thể gặp trên chiến trường, từ đó cũng đề ra những phương án ứng biến tương ứng…
Cho đến khi binh sĩ tuần đêm đi ngang qua ngoài lều một lần nữa, hai người mới giật mình nhận ra thời gian đã trôi qua quá lâu.
“Thuộc hạ xin được cáo lui trước.” Lâm Tiện đứng lên nói.
Lúc này Khương Vọng cũng không quá khách khí với y nữa, chỉ cười nói: “Vậy ta sẽ không tiễn.”
Lâm Tiện cười một tiếng: “Đừng tiễn, đừng tiễn.”
Rồi rời chỗ tự đi ra ngoài.
Vừa ra đến trước cửa, nhưng lại chợt quay người lại, quỳ mọp xuống trước mặt Khương Vọng: “Trận chiến này bất luận thắng bại như thế nào. Có thể cùng Quân cộng sự một trận, đều là vinh hạnh của Lâm Tiện!”
Dứt lời, không đợi Khương Vọng đáp lại, liền sải bước xoay người, vén rèm đi ra.
Bên ngoài ánh trăng cũng gần như đang hạ xuống rất thấp, cứ như chỉ cần chìa tay ra là có thể hái vậy.

Trần quốc, Vô Hồi Cốc.
Sương mù quanh năm, đêm ngày đều như thế... Chuyện về ma quỷ cũng bị đồn không dứt.
Sơn cốc tĩnh lặng và vắng vẻ, đặc biệt là vào đêm trăng sáng sao thưa như hôm nay. Nhà gỗ dựng bên suối trong mang lại cảm giác yên ả.
"Gâu gâu gâu!"
Con chó vàng già đột ngột sủa to.
Tiếng sủa ấy quấy nhiễu ban đêm, suối nước cũng dao động làm ánh trăng trên mặt nước vỡ ra.
Sơn cốc đã tỉnh lại.
Trước nhà gỗ có đặt một chiếc ghế xếp, một ông lão tóc trắng đang ngồi lim dim trên đó.
"Ồn ào gì đó?" Lão ta không mở mắt, chỉ bất mãn lẩm bẩm.
"Lão đại, là ta."
Một người đàn ông trẻ tuổi có mái tóc dài và đôi mắt màu máu nhanh chóng đi đến trước mặt ông lão, phá hỏng buổi tối yên ắng.
"Gâu gâu gâu!"
Con chó vàng trong góc nhà sủa gã, trông rất là hung dữ.
Tiếc là xương cốt của nó thật sự đã quá già yếu nên không có sức uy hiếp.
Nó chỉ bắt nạt tên "mới tới" không dám chống đối mình này thôi.
Ông lão ngồi trên ghế xếp mở mắt nhìn: "Ồ, Tiểu Xà à?"
Phương Hạc Linh đã quá quen với việc này, chỉ bình tĩnh sửa: "Ta là Tiểu Hạc."
"Tiểu Hạc..." Ông lão đứng dậy đi đến trước mặt gã, miệng còn lải nhải: "Trong phòng ta có một người phụ nữ, ngươi biết nàng ta là ai không? Nàng ta nằm trên giường làm ta không thể ngủ được!"
"Là Yết Diện đại nhân." Phương Hạc Linh trả lời.
"À..." Ông lão suy nghĩ một lát: "Ai?"
Phương Hạc Linh cũng suy nghĩ, sau đó giơ tay trái che mặt: "Là Yến Tử đại nhân."
"Yến... Tử." Ông lão nỉ non: "Yến... Ta là Yến Xuân Hồi... Yến Xuân Hồi là ta!"
"Khương Mộng Hùng!"
Lão ta đột ngột xoay người nhìn về phía đông, đôi mắt già nua không còn vẩn đục mà sáng ngời như mặt trăng vừa được nước suối rửa sạch, thậm chí phát ra ánh sáng trong suốt rất sắc bén!
Dường như nước suối trước nhà gỗ cũng dừng lại.
Con chó vàng già lập tức kẹp đuôi lại.
Trời không gió, hình như cũng không trăng không sao.
Phương Hạc Linh rũ mắt, đứng yên tại chỗ.
"Lần này ngươi ra ngoài sao rồi?" Giọng của ông lão đã hoàn toàn thay đổi, dù vẫn còn nét già nua nhưng cũng hàm chứa sự hờ hững của người quan sát chúng sanh.
"Những chuyện ngài dặn dò đều đã được làm xong." Phương Hạc Linh đáp.
Ông lão rút một quyển sách cổ ố vàng ra từ trong lòng rồi đưa cho gã: "Đây là kiếm điển ngươi muốn, hung kiếm không được truyền cho hậu thế từ thời đại phi kiếm..."
Phương Hạc Linh lặng lẽ nhận lấy.
Gã không nói cảm ơn, bởi vì điều đó là không cần thiết.
Đối với Nhân Ma đứng đầu này, nỗ lực và thành quả luôn ngang bằng nhau.
Đây là thứ gã đáng có được.
"Giờ ngươi vẫn có thể suy nghĩ lại." Lão ta nói.
"Đây là sự lựa chọn của ta." Phương Hạc Linh chỉ nói.
"Ngài hãy nghỉ ngơi sớm một chút." Gã hành lễ với lão ta, sau đó xoay người đi.
Bước chân rất chắc chắn.
Đây là thời đại thiên kiêu xuất hiện lớp lớp, gã đi không được nhanh nên chỉ có thể đi theo cách này.
"Gâu gâu gâu!"
Có lẽ con chó vàng cảm thấy giờ đã yên tĩnh nên nghĩ mình lại giỏi rồi, thế là tiếp tục sủa bóng lưng của Phương Hạc Linh một cách hăng say, trông rất là oai phong.
Ông lão liếc qua làm nó ngậm miệng ngay lập tức, thậm chí còn vẫy đuôi lấy lòng.
"Con chó ngốc, bắt nạt người ta còn không được." Lão ta lắc đầu, đi vào nhà gỗ.
Con chó vàng ngoắc đuôi tiễn lão ta vào, dáng vẻ ngoan ngoãn kính cẩn lắm.
Đợi khi lão ta vào trong, con chó vàng lập tức nghiêng đầu phỉ nhổ: "Phì!"
Nó nói tiếng người: "Trong sơn cốc của ngươi có ai tốt hả? Lão tử đi đâu bắt nạt người ta?"
Nó tức giận mắng, sau đó mệt mỏi nằm sấp xuống nhắm mắt lại.
Nhà gỗ có cấu tạo vô cùng đơn giản, một phòng bếp, một phòng chính và một phòng ngủ.
Vào cửa sẽ thấy phòng chính, bên trái là phòng bếp, bên phải là phòng ngủ.
Ngay góc phòng chính có đặt một chiếc bàn bát tiên cùng ba chiếc ghế xung quanh.
Trên bàn có vài món điểm tâm được đậy bằng lồng bàn bằng tre để tránh bị ruồi bâu.
Nhìn lên sẽ thấy một bàn thờ bằng gỗ đen được treo trên tường.
Lư hương trên bàn thờ đang đốt hương, thậm chí tro đã quá nửa cây... nhưng lại không có tượng thần.
Ngay cả bức tranh thần cũng không có, chẳng biết bàn thờ này thờ cúng cái gì.
Ngoài mấy thứ này, phòng chính không còn đồ vật gì khác.
Yến Xuân Hồi quẹo phải vào phòng ngủ.
Tổng thể của căn phòng ngủ này theo phong cách đơn giản.
Trong đó có đặt một chiếc giường trúc một người nằm cạnh bên tường, vừa hẹp vừa đơn giản. Phòng này không có lấy một bức màn chứ nói chi tới mấy đồ trang trí khác.
Thứ hoàn toàn không hợp với phong cách của căn phòng này chính là... một cây đàn cầm cực kỳ lộng lẫy được đặt cạnh cửa sổ.
Từ đường vân được khắc cho đến sự bóng loáng của nó... đều xứng với hai chữ "quý giá".
Vật báu này được chế tạo với sự coi trọng tột cùng và ẩn chứa rất nhiều tâm tư của người thợ khéo tài năng.
Nó được trưng bày một góc, chờ đợi một đôi tay chơi đùa.
Cửa sổ gỗ đóng chặt, hơn nữa đã giữ như thế thật lâu.
Cho nên cây đàn ấy cũng đã nằm đó cô đơn thật lâu... dẫu cho vẻ ngoài của nó sạch như mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad