Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3589. Kỳ Tiếu bất tiếu (2)



Chương 3589. Kỳ Tiếu bất tiếu (2)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đến thực lực hiện giờ của Khương Vọng, hộ vệ rất khó phát huy tác dụng hộ vệ. Nhưng học tập binh pháp, dù sao dưới tay cũng phải có binh.
Vệ đội Hầu phủ bình thường là nghi trượng của hắn, trên chiến trường chính là lính liên lạc của hắn, là tứ chi kéo dài, biểu hiện ý chí trong quân trận của hắn.
Bất cứ một vị tướng quân nào đạt được danh hào, dưới tay đều có một đội cận vệ như vậy. Bình thường vinh dưỡng, thời gian chiến tranh lại bán mạng.
Thống soái thiên quân vạn mã, đều dùng thân vệ này làm khung xương, mới có thể t điều khiển như cánh tay rong thời gian ngắn nhất.
Khương Vọng đi Yêu giới đến Mê Giới, đều dẫn theo đội cận vệ hai trăm người này, không phải hắn không có càng nhiều số quân—— Bên Lão Sơn còn có một nhánh đề kỵ đâu.
Mà là hắn có nhận biết tỉnh táo đối với chính mình, rõ ràng trước mắt mình không có năng lực chỉ huy đại binh đoàn tác chiến. Quân đội từ vạn lính trở xuống, hai trăm cận vệ làm hạch tâm là đủ.
“Lúc nào có thể tới?” Kỳ Tiếu hỏi.
“Đoán chừng là sắp tới.” Khương Vọng đáp.
“Sắp tới?” Âm thanh của Kỳ Tiếu cao lên.
Khương Vọng thấy không ổn, nhắm mắt nói: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trước khi mặt trời lặn ngày mai có thể tới đảo Quyết Minh.”
Kỳ Tiếu lẳng lặng mà nhìn hắn, thấy hắn rất không được tự nhiên, mới nói: “Ta phải nhắc nhở ngươi, chúng ta đang hành quân. Ngươi nên cho ta một điểm thời gian cụ thể đến một khắc, không thể sai lệch quá ba khắc đồng hồ. Mà không phải cho ta một phạm vi thời gian không rõ ràng như thế, càng không phải là nói với ta, ‘Sắp tới’ .”
Khương Vọng cảm giác trán mình bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, có một hai giây như vậy, hắn phảng phất đưa thân vào Đông Hoa các, trước mặt là “Sử đao tạc hải” chồng chất như núi... Cảm giác áp bách đáng chết này!
“Mạt tướng biết sai. Loại tình huống này sẽ không phát sinh nữa.” Hắn nghiêm túc nói.
Kỳ Tiếu cũng không truy cứu tới cùng, chỉ thản nhiên nói: “Ngươi không ăn ý với cận vệ của ngươi, càng chưa nói tới khống chế, hoặc có thể nói là lười làm. Bình thường đều bỏ qua cận vệ, tự làm việc của mình sao?”
“Gần như... Là thế.” Khương Vọng miễn cưỡng đáp.
Giọng nói của Kỳ Tiếu từ đầu đến cuối đều không cao: “Bình thường còn được, nhưng thời gian chiến tranh thì được ư?”
Khương Vọng trả lời rất quả quyết: “Không thể!”
Kỳ Tiếu lại hỏi: “Trong cận vệ của ngươi có một nhân tài ưu tú, có thể giúp ngươi xử lý thích đáng tất cả mọi chuyện, bao gồm luyện binh... Hoàn toàn không cần ngươi nhọc lòng, đúng không?”
Nếu đối mặt với Tu Viễn, Khương Vọng đại khái sẽ thuận tay nịnh nọt, nói đại soái quả nhiên liệu sự như thần.
Nhưng đối mặt chính là Kỳ Tiếu, hắn chỉ trả lời thành thật: “Bạch Ngọc Hà Bạch huynh, bây giờ bằng lòng trong phủ ta. Thật sự, hắn là thiên kiêu nhân vật, văn thao vũ lược mọi thứ tinh thông. Bàn về trị binh, ta kém xa hắn.”
Kỳ Tiếu ‘A’ một tiếng, nói: “Không cho phép hắn lên đảo.”
Nói xong, bà ta lại cúi đầu nhìn dư đồ, bày tỏ lần nói chuyện này đã kết thúc.
Khương Vọng làm quân lễ, lặng yên không một tiếng động rời khỏi lều đại soái.
Thực sự là... Bài học ấn tượng sâu sắc.
Mặc dù hắn đã tham gia mấy trận đại chiến, lại đạt được quân công đến hầu, nhưng tuyệt đối không dám nói mình hiểu được chữ “Binh” trong binh gia này.
Hắn cũng từng tiếp xúc rất nhiều danh tướng ở khoảng cách gần.
Đốc hầu Tào Giai dụng binh vững vô cùng, thường thường chỉ tiến quân từng bước, đối thủ đã bị nghiền chết mà không có chút rung động nào, căn bản không có bất cứ cơ hội nào.
Phong cách hành binh của Định Viễn Hầu Trọng Huyền Trử Lương cực sắc bén, sát tính cực nặng, thường thường giết địch đến bể mật, cũng luôn có thể đánh ra ván cờ nổi tiếng làm người ta kinh diễm.
Mà Kỳ Tiếu mang đến cho hắn một cảm giác, là nguy hiểm.
Cực độ nguy hiểm.
Giống như một thân một mình ở trong vô tận hoang dã, lúc đó màn đêm buông xuống, bốn phía mờ mịt.
Ngươi căn bản không thấy rõ trong bóng tối ẩn giấu thứ gì, nhưng ngươi biết nguy hiểm ở ngay xung quanh. Ngươi cũng không biết những nguy hiểm kia là gì, nhưng ngươi biết sợ hãi, ngươi biết nếu như ngươi đi nhầm một bước... Sẽ chết.
...
...
Khương Vọng nói Bạch Ngọc Hà văn thao vũ lược đều thông, không phải là nói lời lừa gạt bịp bợm.
Người ta nói Võ An Hầu Đại Tề danh tiếng vô lượng, được coi là huân quý bậc nhất của đông quốc, nhưng thật ra không có căn cơ gì. Vẻn vẹn lấy thân vệ mà nói, thân vệ của hắn đều là tinh binh theo hắn chinh chiến hạ, đã là chọn ưu tú trong ưu tú.
Nhưng trong những tướng môn chân chính kia, căn bản là không nên trò trống gì.
Giống như thân vệ của Lý Long Xuyên, đó cũng là người hầu nhiều thế hệ nuôi dưỡng ở Thạch Môn Lý thị, từng người trung thành tuyệt đối. Lại đều được huấn luyện từ nhỏ, tinh thục chiến trận, đủ để điều khiển tuyệt đại bộ phận quân trận trong quân Tề quốc, chân chính có thể giúp được chủ tướng trên chiến trường.
Sở dĩ Trọng Huyền Thắng có thể tùy ý tung hoành trên chiến trường Tề Hạ, ảnh vệ mà phụ thân hắn Trọng Huyền Phù Đồ mượn cớ Trọng Huyền Trử Lương để lại cho hắn, có tác dụng rất lớn trong đó.
Mà thân vệ của Khương Vọng, đều chính thức thành lập không được bao lâu, rất nhiều chiến trận đều cần thao luyện một lần nữa, cũng chưa thấy có được thể nghiệm gì đối với chiến tranh quy cách cao chân chính.
Bọn họ đều xuất thân từ người bình thường, tham gia quân ngũ đi lính thôi.
Nhưng dưới sự thống ngự của Bạch Ngọc Hà, đội thân vệ đủ số hai trăm này lại rèn luyện mũi nhọn, trưởng thành nhanh chóng trên chiến trường Yêu giới.
Cho tới bây giờ, bất kể là ai cũng không nhìn ra được, vệ đội có khí chất thiết huyết này, tổng cộng chưa thành lập được bao lâu.
Như Bạch Ngọc Hà từng nói vậy, hắn ta không sợ không dẫn dắt được, chỉ cảm thấy binh không đủ nhiều!
Võ An Hầu đi đầu một bước, đi vòng đến Thiên Hình Nhai.
Bạch Ngọc Hà nhận thư tới tay, khẩn cấp đình chỉ huấn luyện, tập trung đội ra biển.
Thư kia là thư viết vội. Trên thư, nội dung gì khác đều không có, chỉ có ba chữ “đảo Quyết Minh”. Hết chương 3589.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad