Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3756. Chương 3756



Chương 3756. Chương 3756




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Các hạ... Tiền bối... Ngài...” Khương Vọng thay đổi cách xưng hô mấy lần, rồi mới chắp tay thi lễ nói: “Thỉnh cho ta ra ngoài trước!”
Tuy rằng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người này trong thế giới trong kính, nhưng hắn đã mang theo Hồng Trang Kính bên mình nhiều năm như thế, nên cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần gặp nhau rồi.
Đặc biệt là ở thế giới Thần Tiêu, khi người này ra tay ăn thịt rồng. Hắn đã có cảm giác rằng ngày này sẽ không còn xa nữa.
Nói đến không biết thì đúng là không biết. Nhưng nói đến sợ hãi, thì thật ra lại không có.
Hắn chưa bao giờ cảm nhận thấy địch ý từ tấm kính, ngược lại, nhờ vào Hồng Trang Kính mà hắn đã có thể thoát chết trong đường tơ kẽ tóc rất nhiều lần.
Hắn vẫn thường thường cảm thấy quen thuộc với sự tồn tại bí ẩn trong tấm kính. Mỗi lần độ kiếp, lại hiểu rõ thêm được một chút. Đã bên nhau bầu bạn suốt ngần ấy năm, người này gần như đã trở thành một người bằng hữu mà hắn chưa từng gặp mặt.
Hắn cũng từng tưởng tượng họ sẽ gặp nhau như thế nào, vào khi nào.
Hắn cũng đã nghĩ xem liệu đến lúc đó bản thân mình có năng lực trả lại thứ gì đó để xoa dịu nỗi thống khổ của vị lão bằng hữu chưa từng gặp mặt này không.
Trong Phi Tuyết Kiếp, Phúc Hải Kiếp, Vấn Tâm Kiếp ... những cảm thụ này thật quá sâu sắc.
Nhưng lại chưa từng nghĩ sẽ vào ngày hôm nay.
Hôm nay hắn không thể tự bảo vệ bản thân, hôm nay hắn đã mất đi người bằng hữu tốt của mình. Hắn cũng không nghĩ rằng vị trong kính này có thể làm được gì trong thế cục siêu việt này.
Hắn càng tin tưởng vào lực lượng của Ngu Lễ Dương, Chúc Tuế, Tào Giai mấy người bọn họ hơn.
“Không cần phải lo lắng.” Nữ tử ngồi trước gương không quay đầu lại, thay vào đó dùng đầu ngón tay út cẩn thận thoa son: “Thời không ở đây là bất động, sẽ không làm lãng phí thời gian của ngươi.”
Khương Vọng lại nhìn trái nhìn phải thêm một lần nữa, cũng không cảm thấy có gì khác biệt.
“Thời không có tĩnh hay không là một khái niệm tương đối.” Người nữ tử ngồi trước gương mỉm cười: “Ví dụ như vừa rồi ta mới cởi áo giáp của ngươi ra rồi lại mặc lại cho ngươi.”
Khương Vọng lập tức cúi đầu quan sát, khẩn trương sờ áo giáp của mình.
Nữ nhân cười lớn, cười đến hoa chi loạn đản*: “Tiểu nam hài, ngươi có nhất thiết phải đáng yêu như vậy không?”
*miêu tả động tác cười hoa mỹ của nữ tử
“Vãn bối đã hai mươi hai rồi.” Khương Vọng nghiêm túc phản bác.
“Ta biết, ta biết chứ, hầu gia bá chủ quốc ạ.” Người nữ tử giơ tay cắt ngang lời giải thích của hắn.
Bàn tay này mềm mại, trong suốt như pha lê, giơ lên ​​không trung lập tức hội tụ ánh sáng, quả thực là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất. Thật khó để tưởng tượng một nghệ nhân như thế nào mới có thể tạo ra một tác phẩm như vậy.
Mà bàn tay nàng ta chỉ hạ xuống, vùi vào mái tóc dài đen nhánh.
Năm ngón tay khéo léo nhảy múa, mang lại một mỹ cảm như thể cao sơn lưu thủy phủ trường cầm, đinh đang một tiếng, nàng ta nhẹ nhàng gỡ lưu vân kế* ra.
*lưu vân kế: một kiểu búi tóc của nữ giới thời xưa
“Lực lượng của ta có hạn, ta bất đắc dĩ phải làm điều này để có thể bảo tồn tuổi thanh xuân thôi... Ngươi lớn vậy rồi thì phải biết, nữ nhân luôn có thể làm được rất nhiều việc vì sắc đẹp.”
Vừa nói, nàng ta vừa dùng hai tay đè lên mái tóc, hơi nghiêng mặt sang một bên, tiến gần về phía bàn trang điểm, hơi nâng cằm lên một chút.
Ở đó có một chiếc hồng đoạn hạp mạ vàng đã mở sẵn, trong hộp có một chiếc trâm cài tóc nằm lặng yên.
Màu sắc vàng rực rỡ, hình dáng giống như một con phượng hoàng đang sải cánh.
Khương Vọng bằng cách nào đó đã hiểu ý nàng ta.
Lẽ ra nàng ta phải được thấu hiểu, phải được bao bọc và săn đón.
Khương Vọng bước tới, đứng sau lưng vị tiền bối xinh đẹp lần đầu gặp mặt, dùng tay cầm kiếm cầm chiếc trâm cài kia lên...
Ngắm nhìn nửa ngày, cũng không biết nên để nơi nào là thích hợp.
Trời cao thương xót, dù hắn là bá quốc công hầu tôn quý, cũng coi như là công thành danh toại. Nhưng ngoại trừ Khương An An ra, đây là lần đầu tiên hắn cài tóc cho một nữ tử!
Ngay cả Khương An An hiện tại cũng không nguyện ý để hắn cài tóc cho nữa...
Nữ nhân tựa hồ nhìn ra được sự ngượng ngùng của hắn, giọng điệu thoải mái nói: “Cứ tự nhiên nhất là được, sắc đẹp không cần tận lực.”
Nghe vậy, Khương Vọng dứt khoát lắc đầu ngón tay một cái, lấy một cây trâm hoa, cài trâm ngang qua phát kế*, giống như cách thức tra bảo kiếm vào vỏ.
*búi tóc
Sau khi hắn buông tay ra, đuôi trâm rung lên, thân trâm lại phát ra tiếng leng keng như tiếng kiếm minh.
Quả nhiên là công phu lưu loát!
“…Không tệ.” Nữ nhân trong miệng thì nói không tệ, nhưng lại rút cây trâm ra, rồi tự mình cài lại một lần nữa.
Nàng ta nghiêm túc nhìn vào gương một lúc, dùng ngón tay út lau đi một chút phấn hồng, chỉnh lại viền môi một chút, sau đó mới mềm mại xoay người lại nhìn Khương Vọng: “Đẹp không?”
Đẹp quá!
Bởi vì quá mức xinh đẹp, nên lại mang lại cho người khác một cảm giác áp bách, mặc cảm không bằng người khác.
Khương Vọng bất giác lùi lại một bước, nói: “Rất đẹp mắt.”
“Từ ngữ khen ngợi nữ hài tử lại thiếu thốn đến mức đấy là không được.” Nữ nhân lắc đầu một cái, có phần oán hận sắt không thể thành thép.
Khương Vọng không biết nên nói cái gì, cũng không biết vị tiền bối này muốn làm gì, chỉ nói: “Không biết tình huống bên ngoài thế nào rồi.”
“Tiểu nữ hài tên Trúc Bích Quỳnh kia…là người ngươi thích à?” Nữ nhân nhìn hắn hỏi.
Khương Vọng từ câu hỏi này ngửi thấy một chút hy vọng, hắn nghiêm túc trả lời: “Nàng ta là một nữ hài vô cùng tốt, ta thích nàng ta như thích một người bằng hữu. Nếu như ngài có thể...”
“Những lời này thật quá tàn nhẫn.” Nữ nhân thở dài: “Ngươi như thế này sẽ không khiến người ta thích đâu.”
Nàng ta đột nhiên đổi chủ đề: “Nhưng ta thích, ít nhất ngươi là người thành thật trong cảm xúc.” Hết chương 3756.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad