Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1109: Yêu cầu

Chương 1109: Yêu cầu
Thanh Vân Đình có câu kết với Tiều quốc hay không không quan trọng, Uy Ninh Hầu có muốn cho Thanh Vân Đình câu kết với Tiều quốc hay không mới là quan trọng.
Đây là lý do khiến sắc mặt Phong Minh khó coi như vậy, hắn ta đã hiệu rõ tính nghiêm trọng của chuyện này.
"Cho nên ta phải làm sao?" Hắn ta hỏi.
"Ngươi nên làm thế nào, Uy Ninh Hầu thật ra đã chỉ đường rồi.
Để Thanh Vân Đình câu kết Tiều quốc, có thể giải quyết mối hận cái chết của cháu ông ta ta. Còn bỏ qua cho các người, Ủy Ninh Hầu có thể nhận được gì? Hoặc là ông ta muốn có được cái gì?"
Khương Vọng nói: "Thỏa mãn ông ta."
Phong Minh nghiến răng nghiến lợi: "Vì cái chết của Tiêu Hùng, chúng ta đã bỏ ra đủ thành ý rồi..."
Khương Vọng thầm thở dài một hơi, thật ra Uy Ninh Hầu nên giam giữ Phong Minh, để Phong Việt suy xét vấn đề này mới đúng. So với Phong Việt, Phong Minh căn bản là thiếu hụt kinh nghiệm và quyết đoán.
Nhưng sau khi nghĩ lại, Phong Minh xứng đáng với cái giá khổng lồ này sao? Để Thanh Vân Đình muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại sao? Bản thân hắn chỉ nghĩ được tới trình này nhưng có lẽ Uy Ninh Hầu đã suy nghĩ đến một cấp bậc khác rồi.
"Có lẽ còn có một cách khác, nhưng ta không khuyên ngươi chọn nó." Khương Vọng tiếp tục nói: "Ngươi không nhất định phải đi tìm Uy Ninh Hầu, Võ Công Hầu vừa rời khỏi đó, cũng là một lựa chọn."
Gian tế Tiều quốc đều là do thuộc hạ của Võ Công Hầu bắt được, Võ Công Hầu nói Thanh Vân Đình và Tiểu quốc không liên quan, thì chính là không liên quan.
Nhưng mà, sở dĩ Khương Vọng không khuyên Phong Minh lựa chọn, đương nhiên là suy nghĩ cho an toàn của Phong Việt. Hơn nữa sau này Thanh Vân Đình vẫn phải tiếp tục ở phủ Thuận An, trở mặt với Uy Ninh Hầu, không phải là lựa chọn lý trí.
Phong Minh trầm mặc một hồi rồi nói: "Ta biết nên làm thế nào À^s1% TỐI.
Hắn ta vỗ vỗ vào vai Khương Vọng: "Ta quay về nghĩ cách xoay sở, nhất định khiến Lão Hầu Tử hài lòng. Phải phiền huynh đệ ngươi chở ở đây, có tình huống gì mới, thì kịp thời thông báo cho l)
ta.
Nói rồi, hắn ta lấy từ trong người ra một cái hộp to khoảng ba tấc có màu trắng: "Ngươi giữ lấy hộp thiên lý truyền âm này, ở đây làm phiền ngươi rồi."
Hộp thiên lý truyền âm mà Mặc Môn chế tạo ra có hiệu quả rất tốt, nhưng vì tính cơ mật chưa chắc được đảm bảo, nên có rất nhiều tu hành giả lưỡng lự, cũng vì vậy nên nó không được phổ biến rộng rãi. Hơn nữa nó rất dễ bị nhiễu sóng, nên dường như không thể ứng dụng trong hoàn cảnh chiến đấu, đây cũng là nguyên nhân hạn chế nguồn tiêu thụ của nó.
Nhưng nghe nói nội bộ Mặc Môn hình như có hộp truyền âm không bị nhiễu sóng, chỉ là chưa từng để lộ ra ngoài mà thôi.
Khương Vọng giơ tay nhận lấy cái hộp hình vuông nhỏ nhỏ đó, thái độ rất nghiêm túc: "Phong huynh xin hãy yên tâm, ta nhất định sẽ canh giữ ở đây, chăm chú quan sát hầu phủ này."
Hộp thiên lý truyền âm có ngoại hình tỉnh xảo. Cầm vào lạnh tay, hắn đã từng nghe đến tên vật này từ lâu nhưng đây là lần đầu tiên được thấy tận mắt. Dùng cái hộp nhỏ như thế này mà lại có thể đạt được hiệu quả thần kỳ như thế. Thuật cơ quan của Mặc Môn, có thể nói là thiên hạ vô song.
"Hoạn nạn thấy chân tình, tuy đây là lần đầu chúng ta gặp mặt, nhưng sự trung nghĩa của Vu huynh đệ, ta sẽ không bao giờ Ị?
quên đó xoay người bay đi.
Phong Minh lại vỗ vào vai Khương Vọng, tỏ ý khích lệ, sau Mấy chuyện lấy lòng người như này, hắn ta đâu phải là không hiểu.
"Thế ngươi có thể giúp ta tìm kiến trúc Thanh Vân Đình đưa cho Vu huynh đệ của ngươi không?"
Trong lòng Khương Vọng chán nản thầm nói một câu, rồi lại thở dài một hơi, chuẩn bị bắt đầu công việc theo dõi nhàm chán của mình --- đường như hắn có thể chắc chắn, trước khi Phong Minh có hành động, Phong Việt sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng để biểu hiện cho tốt, đồng thời có thể trà trộn vào Thanh Vân Đình, hắn không thể không làm mấy chuyện vô ích này.
Chính ngay lúc này, phía sau truyền đến một câu nói. Còn trực tiếp hơn, dứt khoát hơn so với tiếng lòng của Khương Vọng...
"Cái này ngươi có thể cho Tam ca của ngươi không?"
Khương Vọng thổ ra một hơi thật dài, hôm nay hắn cứ thở dài mãi, trông rất sầu não.
Hắn xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy hai dáng người quen thuộc một mập một ốm.
Trịnh Lão Tam mập đó chỉ vào chiếc hộp truyền âm trong tay Khương Vọng, đường như vẫn còn hơi ái ngại: "Trông có vẻ rất đáng giá"
"Haizz, tiêu tiền giải nạn mà. Không bỏ con tép sao bắt được con tôm" Lý Lão Tứ ở bên cạnh, giống như một người qua đường tốt bụng, làm sứ giả hòa bình.
Khương Vọng cảm thấy gân xanh trên trán mình đang giật giật.
Hai tên đổ hơi này vậy mà lại chưa đi, cái số này, thật đúng là tạo nghiệt mà.
"Tại sao chứ?" Khương Vọng tỏ vẻ hết sức hòa nhã, quả thật hắn cũng rất muốn biết tại sao.
Hai tên này thậm chí còn chẳng có khí tức siêu phàm.
Cùng lắm thì là trình độ ngoại môn của đạo viện thành Phong Lâm, đương nhiên hắn cũng cảm nhận được sự tiếp cận của bọn họ.
Nhưng hắn cũng không ngờ được, bọn họ vẫn dám qua đây, dám mổ miệng, dám sách nhiễu người khác!
Bị mù sao? Ta vào thọ yến ở nội viện hầu phủ, trò chuyện vui vẻ với con trai của Tông thủ Thanh Vân Đình.
"Bọn ta là người nói đạo lý" Trịnh Lão Tam hoàn toàn không biết những dao động trong lòng Khương Vọng, rất nghiêm túc nói:
"Trước đây ngươi đền tiền cái áo choàng, nhưng không có đền tiền cái áo dài. Chúng ta tính nợ phải rõ ràng, chuyện nào ra chuyện nấy."
Khi đó đã nói rõ là thanh toán xong rồi, hai tên tặc ngốc này, vậy mà lại muốn chơi chữ với hắn! Tuy hắn tiện tay mượn áo ép người ta bán là không đúng nhưng một chiếc áo choàng rách thôi mà cũng đến nỗi bồi thường hết lần này đến lần khác sao?
Ngân lượng mà hắn dã dưa, hẳn là có giá trị hơn gấp trăm lần rồi kia mà?
Khương Vọng tức cười: "Cho nên, các ngươi còn muốn gì nữa?"
"Chẳng phải Tam ca đã nói rồi sao?" Tên mập hời hợt đong đưa thanh đao thép trong tay: "Cái hộp của ngươi trông cũng được đấy. Là bằng hữu tặng sao? Tặng lại cho bằng hữu thế nào?"
Lý Lão Tứ võ hai tay vào nhau, giọng điệu vui vẻ: "Ài, đây gọi là có ?
qua có lại Ta có được từ người khác, rồi lại đưa cho các người? Đây gọi là có qua có lại à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad