Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 863: Muốn thử không?

Chương 863: Muốn thử không?
Ở Sâm Hải Nguyên Giới, Khương Vọng đã hứa với Quan Diễn là sẽ đưa tăng y của y về Huyền Không Tự. Chỉ là sau khi về thành Lâm Tri, chuyện này rồi đến chuyện khác cứ kéo đến, vì thế nên trì hoãn đến hiện giờ.
Thừa dịp lần này đi đến Vân Quốc thăm An An, thôi thì dứt khoát làm hết những chuyện nên làm luôn.
Khương Vọng một thân một người, tất nhiên không có lý nào không thể xuất cảnh.
Hướng Tây Nam của Tề Quốc có một quốc gia, tên là "Húc". (Sau khi thâu tóm Dương Quốc, địa đồ của Tề Quốc lòi ra một góc ở hướng Tây Bắc. Xuất phát từ Dương địa thì Húc Quốc mới ở hướng Tây Nam. Thật ra so với toàn bộ Tề Quốc thì Húc Quốc ở hướng Tây mới đúng.)
Chỉ nhìn từ tên gọi thì có vẻ Húc Quốc có chút quan hệ với Dương Quốc.
Trên thực tế cũng thật sự có sâu xa.
Không chỉ có hai nước "Dương", "Húc"
Ở hướng Tây Nam nhưng hơi lệch về phía Nam của Tề Quốc, có một quốc gia tên là "Chiêu" Phía Đông Nam thì có một quốc gia tên là "Xương".
Mà bốn quốc gia này, thật ra thuở ban đầu đều là tách ra từ một đất nước.
Bá chủ phía Đông trước Tề Quốc tên là "Dương".
Phương Đông chính là nơi mặt trời mọc trong truyền thuyết, Dương Quốc lấy nó làm tên, có thể thấy được hùng tâm vạn trượng ẩn giấu đó.
Thời điểm mà Dương Quốc cường thịnh nhất chính là lúc hoàn toàn thống nhất Đông vực. Hướng Tây Bắc thì đánh tới biển cát vô tận, hướng Tây Nam thì áp sát tới núi Kiếm Phong (Danh sơn trong lãnh thổ Hạ Quốc hiện nay), hướng Tây thì đến sát Trung vực, tranh hùng với Cảnh Quốc.
Đáng tiếc cực thịnh thì ắt suy, chỉ trong một đêm mà hoàng triều sụp đổ, bá nghiệp thành không.
Toàn bộ quốc gia chia năm xẻ bảy, tổng cộng chia thành chín quốc gia, lúc ấy được gọi là chín quốc gia mặt trời mọc.
Họ đều coi như sinh ra cùng nguồn cội.
Chẳng qua ai cũng nói mình là Cố Dương chính thống, thật ra nhiều lắm cũng chỉ coi như dòng bên hay hệ khác mà thôi.
Huyết mạch đế thất Dương Quốc thật sự sớm đã bị chính bọn họ tàn sát sạch sẽ.
Sau đó là Tề Quốc quật khởi, Võ Đế phục hưng, lại có Tề Hạ tranh bá trực tiếp quyết định Tề Quốc trở thành quốc gia bá chủ hoàn toàn xứng đáng của Đông vực. Dương Quốc cũng dần dần bị người ta quên đi.
Mà "Chín quốc gia mặt trời mọc" ngay lúc đó, hiện giờ cũng chỉ còn lại bốn mà thôi.
Lại nói tiếp, trong "Chín quốc gia mặt trời mọc" ngày trước thì Dương Quốc cường đại nhất, chiếm cứ số lượng di lưu của Dương Quốc lớn nhất, cho nên mới có thể trực tiếp lấy "Dương" làm tên gọi.
Nhưng cũng vì nguyên nhân này mà Dương Quốc bị Tề Quốc kiêng kị nhất, dùng kế tằm ăn rỗi nhiều năm, cuối cùng một ngụm nuốt trọn vào bụng.
Phật thổ mà Huyền Không Tự trị hạ nằm ở phía Nam của Húc Quốc.
Sau khi tiến vào Húc Quốc, ở một ngôi trấn nhỏ, Khương Vọng tình cờ đụng phải một hung thú triều.
Nhìn đám hung thú dữ tợn không hề lý trí kia, hắn lại cảm thấy có chút không quen.
Ngây người ở Tề Quốc thái bình lâu quá, thiếu chút nữa đã quên tình hình của quốc gia khác là như thế nào.
Khương Vọng rút kiếm giúp đỡ bá tánh của trấn nhỏ bảo vệ thị trấn, nhưng cũng không đuổi theo dấu vết hung thú đi tiêu diệt đến tận hang ổ.
Hắn bảo hộ bá tánh trấn nhỏ, có lẽ sẽ nhận được cảm tạ. Nếu tiêu diệt hang thú thì chỉ nghênh đón đuổi giết thôi.
Cho đến hiện nay, hắn đã biết ý nghĩa của hung thú đối với một tiểu quốc là cái gì. Là máu tươi của rất nhiều bá tánh vô tội, nhưng đồng thời cũng là tài nguyên không thể thiếu được.
Bá tánh được cứu vớt trong trấn nhỏ mang ơn đội nghĩa, vội hỏi danh tính của ân nhân cứu mạng, nói phải lập sinh từ cho hắn.
Khương Vọng không nói một lời, vội vàng rời đi.
Hắn muốn nói cho bọn họ, những hung thú đó tồn tại là do người thống trị của quốc gia bọn họ ngầm đồng ý, thậm chí là dung túng.
Nhưng sau khi báo cho họ biết, tình huống này sẽ thay đổi được sao? Chỉ có thể làm những bá tánh bình thường này rơi vào tuyệt vọng.
Cho nên cuối cùng hắn không nói gì cả, cũng vì thế mà không gánh vác nổi những lời cảm ơn đó.
Giống như tất cả những người tu hành cầm quyền khắp thiên hạ đều cùng ăn ý lừa gạt nguồn gốc của bọn hung thú này, không cho đám người dưới biết được.
Những người tu hành sau này, có người biết sớm, có người biết trễ. Nhưng cuối cùng đều duy trì loại "Ăn ý" đáng sợ kia.
Hoặc là tình nguyện, hoặc là không tình nguyện, nhưng cuối cùng đều ngưng kết thành một bóng dáng —— Ngay cả Đậu Nguyệt Mi phá ngũ phủ, dồn lực rút Ngọc Hành Phong, sau khi biết được chân tướng, bà cũng thất hồn lạc phách mà đi xuống Ngọc Hành Phong.
Khương Vọng đã từng coi đây là bất công lớn nhất.
Nhưng vì sao hắn lại trở thành môt trong những người "Ăn ý" đó?
Hắn hỏi chính mình.
Bản thân hắn cũng không có đáp án.
Ban đêm, Khương Vọng dừng chân ở một khách điếm bình thường.
Hắn không thể bỏ qua luyện tập sáng tối, cho dù lấy thực lực hiện tại thì ở lại đã ngoại cũng không có gì nguy hiểm, nhưng chung quy hắn luôn sinh hoạt trong thành trấn, vẫn càng quen ở lại trong những nơi như khách điếm.
Sau khi kết thúc lần "Dọn dẹp" Nội Phủ này, ngoài cửa có một luồng khí tức đúng lúc dâng lên.
"Ai2"
Khương Vọng đột nhiên đứng lên, cầm kiếm nơi tay.
"Là ta" Doãn Quan cố ý tiết lộ khí tức, thong thả ung dung đẩy cửa mà vào.
"Ta cho rằng ngươi đã sớm đi rồi" Khương Vọng buông chuôi kiếm ra.
Tề Quốc cách nơi này cũng không xa, nếu thực sự có cường giả quá cảnh, chẳng lẽ Húc Quốc sẽ có người dám nói gì sao?
Doãn Quan vừa gây ra chuyện lớn ở Tề Quốc, lại đám công khai nán lại ở Húc Quốc nằm lân cận Tề Quốc, thật là làm Khương Vọng có chút bội phục.
"Đi đâu đây chứ? Phạm vi hoạt động của Địa Ngục Vô Môn vẫn luôn ở Đông vực." Doãn Quan thuận miệng nói, y thản nhiên hơn Khương Vọng nhiều, hình như căn bản không lo bị Tể Quốc đuổi giết.
Y tiện tay đóng cửa phòng lại, lấy ra Nặc Y, đặt lên cái bàn trước người Khương Vọng rồi nói: "Nói ra thì ta cũng không có thói quen chỉ mượn không trả."
Chờ Khương Vọng bắt lấy Nặc Y, y còn nói thêm: "Ta thêm vào bí pháp trên Nặc Y này, có thể giúp ngươi tránh thoát sự tra xét của tu sĩ Thần Lâm Cảnh. Nhưng hiệu quả chỉ có thể duy trì ba lần. Xem như thù lao của ngươi."
Y nhìn Khương Vọng, giọng điệu rất tùy ý: "Muốn thử không?"
Khương Vọng ngẩn người: "Vậy không phải chỉ còn hai lần sao?
Thử rồi ngươi có thêm giúp ta một lần nữa không?"
"Sẽ không" Doãn Quan đáp lại rất kiên quyết.
Y đã trả mức thù lao mình tự nhận là hợp lý, đương nhiên sẽ không tốn nhiều tâm tư nữa.
Hiển nhiên Khương Vọng đã sớm biết đáp án của y, nghe vậy chỉ nhún vai, dứt khoát mà cất Nặc Y vào hộp trữ vật.
Nếu là bản thân Doãn Quan, cho dù chỉ có hai lần hiệu quả, y cũng nhất định thi triển một lần để xác nhận hiệu quả cụ thể.
Đối với một sát thủ hành tẩu bên rìa sinh tử mà nói, duy trì hoài nghi mới có thể bảo đảm sống sót.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad