Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2212: Lông mày như liễu, mắt như trăng (3)

Chương 2212: Lông mày như liễu, mắt như trăng (3)
Đóng cửa cung, không cho phép dính dáng với bên ngoài, xét ở một mức độ nào đó thì gần như là bị đẩy vào lãnh cung!
Tuy rằng thời hạn của “lãnh cũng” chỉ có một tháng, nhưng đây đã là một tín hiệu cực kỳ không tốt đối với Thái tử.
“Vì thế y vừa được thả đã tặng quà cho ta, đây là muốn biểu đạt ý gì?” Người ở bên ngoài Tề quốc, nên ngữ điệu nói chuyện của Khương Vọng cũng thoải mái, thậm chí còn thuận miệng nói vui đùa: “Y ghi hận ta rồi? Tỏ ý thù này không quên chăng?”
“Tặng hoa mà y tự mình chăm sóc thì đương nhiên là tỏ vẻ khoan dung, ngỏ ý sẽ không ghi thù huynh, bỏ qua chuyện cũ với huynh – thiên kiêu của Đại Tề. Dù cho huynh coi y là kẻ thù, y vẫn xem huynh là quốc sĩ, đó chính là lòng nhân hậu của Đông cung chúng ta.”
“Kẻ thù cái gì, ta có nhằm vào y đâu!” Khương Vọng phản bác lại một câu, rồi trầm ngâm nói: “Huynh cảm thấy có thể tin bao nhiêu phần trăm?”
“Quân Tử Lan sang trọng. Quân tử mà, hòa thuận mà bất đồng. Quân tử kết giao, cố tìm điểm chung, gác lại cái bất đồng (3).”
(3) Cố tìm điểm chung, gác lại cái bất đồng: muốn hợp lực, đoàn kết mọi người, cần tìm điểm thống nhất về quyền lợi giữa họ và gác lại những ý kiến hoặc quyền lợi mâu thuẫn nhau của họ.
Trọng Huyền Thắng nói tiếp: “Y cũng không muốn cõng tiếng xấu làm cho huynh rời xa Lâm Tri. Hơn nữa, ta nghĩ y thực sự không cần hận huynh.”
“Nói xem nào?”
“Ba vụ án mà huynh đề ra đều được thiên tử phê chuẩn, vả lại còn làm một cách gọn gàng dứt khoát, chứng tỏ là đang rung cây dọa khỉ. Chứng tỏ mặc kệ có huynh hay không thì bản án mười bảy năm trước vẫn luôn là cái gai ở trong lòng thiên tử… Lần này coi như đã rút được cái gai kia. Đối với thái tử mà nói, còn chưa biết là họa hay phúc.
Lúc này thái tử lại đạt được Thần Lâm, mới đầu còn thấy như là có tật giật mình, cho thiên tử có cơ hội “đánh một gậy”. Nhưng nhìn theo góc độ khác… Nếu Thiên Tử muốn đánh y, y còn ngoan ngoãn vươn tay ra để cho Thiên Tử đánh tay mình. Chẳng phải đây cũng là một loại thông minh hay sao? Nếu y giấu tay đi, chờ đến khi Thiên Tử tự tìm ra chỗ để đánh thì chưa chắc chỉ đánh mỗi lòng bàn tay thôi đâu…”
Trọng Huyền Thắng dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Hơn nữa, thái tử càng không hận huynh thì càng chứng tỏ y không có tí oán hận nào đối với cách xử lý của thiên tử. Cho nên, chẳng những y không nhằm vào huynh, mà ngược lại còn tiếp tục muốn lấy lòng huynh. Lấy lòng huynh chính là bày tỏ lòng trung thành với thiên tử, thế thì sao không làm cuộc mua bán này?”
Khương Vọng thở dài:
“Mấy người các huynh thật phức tạp!”
“Nhưng thái tử thật sự không hận huynh, hoặc là giả vờ không hận huynh. Lòng người như vực sâu, ta cũng không có bản lĩnh nhìn thấu được.” Trọng Huyền Thắng vẫy vẫy tay.
Nhớ tới cảnh tượng ngồi cùng bàn húp cháo với Khương Vô Hoa, Khương Vọng chậm rãi nói: “Có lẽ Thái tử nhân hậu…”
Còn nửa câu sau thì bị ghìm chặt ở trong lòng, không nói ra…
Nhưng Hoàng hậu hiện nay thì chưa chắc chắn.
Hắn vĩnh viễn không thể quên được hành vi vứt thi thể người phụ thân ở trước mặt nữ nhi ba tuổi của người đó.
Gần như có thể được gọi là thô bạo.
Dù cho Hoàng Hậu hiện nay là mẫu nghi thiên hạ nhiều năm, đoan trang hòa nhã cao quý, chưa bao giờ có chuyện thất lễ, thậm chí còn có tiếng nhân từ, thường xuyên khuyên nhủ thiên tử bớt tức giận.
Nhưng một khi thuận nước đẩy thuyền, suýt chút nữa khiến Lôi quý phi một xác hai mạng. Say khi cắn chặt không tha dồn Lâm Huống vào chỗ chết, còn cố ý ném thi thể ông đến trước mặt nữ nhi của ông…
Sao kiểu người này lại không thù dai chứ?
Thiên tử tại vị còn tốt, một ngoại thần như hắn cũng không thể bị Hoàng Hậu ảnh hưởng được.
Nếu ngày nào đó thiên tử thoái vị, chưa chắc Hoàng Hậu có thể tha thứ.
Đương nhiên hắn không cần nói mấy lời này với Trọng Huyền Thắng, mỗi ngày tên Mập này đã phải lo nghĩ quá nhiều chuyện rồi. Lần này Trọng Huyền Tuân oai phong ở ngoài hải ngoại như thế, hắn ta không thể tránh được việc bị áp chế một chút…
“Hiện tại không có gì phiền phức là được, nếu một ngày nào đó có người muốn lôi chuyện cũ ra, thì ta cũng không phải là ta của hôm nay.” Khương Vọng nói vậy.
“Đương nhiên, ta cũng không phải ta của hôm nay! Đại trượng phu sống ở thế gian, há có thể ủ rũ sống dưới người khác lâu như vậy? Đến lúc nào đó, người khác sẽ phải nhìn sắc mặt của chúng ta!” Trọng Huyền Thắng phụ họa một câu vô cùng khí thế, sau đó nói:
“Tóm lại câu chuyện là như vậy, xem như phiền phức mà huynh chủ động trêu chọc có thể kết thúc rồi. Bận chuyện của Sở quốc xong thì có thể trực tiếp trở về.”
Trọng Huyền Thắng cười gằn một tiếng, trực tiếp rời khỏi không gian Tinh Hà.
Đương nhiên, chi phí sử dụng không gian Tinh Hà lần này là do Khương Vọng thanh toán.

Đất Sở bao la, đến tận bây giờ vẫn là nơi phồn hoa nhất ở Nam vực.
Sau khi Khương Vọng rời khỏi Vân quốc thì đi thẳng xuống phía nam, ngang qua Tống quốc nhưng không ghé vào, lại đi tiếp bảy ngày nữa thì tới Sở quốc.
Đương nhiên, nếu là ở Đông vực thì không cần tốn nhiều thời gian như vậy cho khoảng cách thế này.
Bởi vì thanh bài bổ đầu tứ phẩm có thể bay thẳng trong Đông vực mà không gặp trở ngại gì.
Nhưng ở Nam vực thì việc tuân thủ một vài quy củ là điều khó tránh khỏi…
Tòa biên thành nằm ở phía bắc này của Sở quốc tên là “Lâm Thương”.
Thoạt nhìn thì thấy cái tên này cũng không hiếm gặp gì.
Nhưng điều đáng được nhắc tới chính là thủ đô của Tống quốc tên là “Thương Khâu”…
Ngay cả tên của tòa biên thành ở Sở quốc cũng không thèm che giấu như vậy, cũng có thể tưởng tượng ra thái độ của họ đối với các quốc gia xung quanh trước nay ra sao. Khó trách người Tống quốc thường miệt thị Sở Man.
Đương nhiên người Sở quốc cũng không quá quan tâm đến cái cách gọi khinh thường kiểu loại Man di kia, chỉ cần không châm biếm thẳng vào mặt thì khi nghe được cũng thường cười bỏ qua.
Lễ giáo gì đó mà người Tống quốc tôn sùng lại là cái mà người Sở khinh thường nhất.
Người Sở thích các kiến trúc điêu khắc và trang phục lộng lẫy, yêu sự lãng mạn và tự do. Có thể nói đây là một quốc gia có phong cách “lỏng lẻo” nhất trong lục đại bá chủ quốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad