Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1196: Phải trải đúng sai

Chương 1196: Phải trải đúng sai
"Hả? Hả!"
Lão Triệu lúc này mới kịp phản ứng, đã hoàn toàn an toàn rồi.
Vội vàng lăn lông lốc bò dậy từ trên boong thuyền.
Hán tử cao lớn thô kệch, lại hơi hơi ngại ngùng nói: "Không...
không có gì"
"Nhìn ngươi sợ hãi kìa, ngay cả đàn bà cũng chẳng bằng!" Bằng hữu của lão Triệu chui ra từ trong khoang thuyền, vô cùng hùng hổ, nhưng vết nôn bên khóe miệng vẫn chưa lau sạch.
Lão Triệu bỗng nhảy dựng lên nói: "Lão tử sợ hãi hả? Lúc lão tử xông ra đánh nhau với hải thú thì ngươi ở đâu?"
"Đánh nhau? Ha ha ha ha ha..." Bằng hữu của lão Triệu cười lớn lên: "Nằm rạp trên mặt đất đánh nhau hả? Ngươi cho là ngươi đang ở trong kỹ viện chắc!"
Những người quanh năm sống và làm việc bên ngoài này, trong miệng thường nói những chuyện không đứng đắn lắm.
Khương Vọng không để ý, chỉ nhìn về bầu trời xa xa.
Ổ phía xa xa, có vài bóng người đang bay đến, chính là những tu sĩ siêu phàm của đảo Hữu Hạ, đến đây để xử lý hải thú mất khống chế.
Nhưng đến tận lúc này mới xuất hiện thì phản ứng cũng chậm quá rồi.
Con thuyền dưới chân này, nếu không có Khương Vọng ở đây thì chắc chắn không thể chống đỡ đến lúc bọn họ chạy đến.
Khương Vọng không để ý đến cuộc tranh cãi của hai người lão Triệu, chẳng qua thuận miệng hỏi: "Hải thú mất khống chế nhiều lắm sao?"
"Không nhiều lắm. Chỉ từng nghe qua thôi, mẹ nó, vậy mà chỉ trong hai ngày đã xảy ra hai vụ!" Lão Triệu thô tục chửi luôn mồm: "Con bà nó, vận khí gì vậy chứ!"
"Rốt cuộc là mẹ nó hay là bà nó?" Bằng hữu của lão Triệu lại bắt đầu chọc ngoáy ông ta: "Cả hai lần ngươi đều bình yên vô sự, vận khí của ngươi còn chưa đủ tốt sao! Chó chết nhà người còn muốn vận khí như thế nào nữa?"
Lão Triệu không so đo lời chửi mắng thô tục của ông ta, chỉ gãi gãi đầu nói: "Ừm, nghe ngươi nói vậy thì cũng đúng thật!"
Từ phía chân trời bay đến ba tu sĩ, đều mặc áo bào màu lam, trên áo có thêu một con cá voi đang phun ra một cột nước, cho thấy bọn họ là tu sĩ siêu phàm của Nộ Kình Bang.
"Ngươi là người phương nào?"
Tu sĩ đứng đầu tuổi khoảng ba mươi, bộ râu ngắn, dáng vẻ hùng hổ.
Vừa đến gần liền chất vấn Khương Vọng: "Vì sao đến hải vực này?
Có lệnh bài thông hành hay không?"
Bọn họ từ xa đã nhìn thấy hải thú chết đi, nhưng vẫn chưa thấy rõ tình hình chiến đấu chi tiết.
Mà lúc này trên boong thuyền long cốt nhỏ, mỗi một người đều rất chật vật, chỉ mỗi mình Khương Vọng vẫn dáng vẻ ung dung, nên tìm hắn hỏi chuyện trước.
Khương Vọng không nói, liếc hắn ta một cái, lại nhìn về phía sau hắn ta, Hai vị tu sĩ đi theo người kia là một nam một nữ, nhìn qua đều còn rất trẻ.
"Lấm la lấm lét nhìn gì vậy? Lý đường chủ của chúng ta đang hỏi ngươi đó!" Nam tu sĩ trẻ tuổi bất mãng quát mắng.
Hiển nhiên là hoài nghi Khương Vọng có ý gì đó với đồng môn của y.
"Quý vị tiên trưởng Nộ Kình Bang!" Lão Triệu vội vàng lên tiếng:
"Lúc nãy chính là vị đại nhân này, ngăn cơn sóng dữ, cứu đám dân chúng hạ đẳng chúng ta thoát cảnh hiểm nghèo!"
Ông ta lo Khương Vọng sẽ xảy ra xung đột đối với địa đầu xà của đảo Hữu Hạ là Nộ Kinh Bang, nên đứng ra giải thích giùm.
Nhưng ông ta không nói ra thì còn đỡ, vừa nói ra, vị tu sĩ kia của Nộ Kình Bang liền tức giận không thể kiềm chế.
Chỉ tay trách mắng Khương Vọng: "Ngươi có biết hải thú này có giá trị bao nhiêu không? Đây chính là hải thú bảo vệ tông của Nộ Kình Bang ta, vậy mà ngươi dám giết nó! Ngươi gánh nổi trách nhiệm hay không?"
Lão Triệu gấp gáp muốn nói: "Tiên trưởng, vị đại nhân này vì muốn cứu..."
"Ta hỏi ngươi sao?" Người này hung ác như lang sói trợn trừng mắt: "Vả miệng!"
Lão Triệu cao lớn vạm vỡ, trầm mặc trong chốc lát, liền giơ tay lên đánh lên mặt của mình.
Ông ta tính tình cũng rất nóng nảy, kiếm sống bên ngoài cũng đã chịu không ít trận đòn. Nhưng người bình thường có địa vị vô cùng chênh lệch với tu sĩ siêu phàm, những điều này đã sớm khắc ghi trong lòng những người bình thường.
Nhưng bàn tay của ông ta không thể nào hạ xuống.
Khương Vọng bắt lấy cổ tay của ông ta.
Tay của Khương Vọng sạch sẽ, trắng ngần, khớp xương rõ ràng.
So với bàn tay của lão Triệu thì còn lâu mới tráng kiện bằng.
Nhưng chỉ nhẹ nhàng bắt lấy, liền giống như được đúc bằng sắt vậy, lão Triệu không thể nào nhúc nhích nổi.
"Vị đạo hữu này." Khương Vọng thả tay lão Triệu ra, đi đến trước người ông ta, che ông ta ra phía sau lưng mình, đồng thời nhìn tu sĩ siêu phàm đó của Nộ Kình Bang: "Bất luận con hải thú này có giá trị bao nhiêu, liền chẳng thể hơn mạng người được. Ngay khi nó mất khống chế mà nổi điên thì nó chẳng còn bất kỳ giá trị nào nữa, nó chỉ là kẻ địch mà thôi. Cho nên, ta không biết ngươi dùng thân phận gì, lập trường gì để tới chất vấn ta!"
Chỗ dựa sau lưng là Hải Tông Minh ngoài ý muốn chết đi, người ngoài không rõ nhưng chẳng lẽ chính Nộ Kình Bang còn không rõ ràng sao? Nhưng chỗ dựa mới vẫn chưa tìm được, đây chính là thời điểm cần có hải thú trấn giữ. Vậy mà lại xảy ra sai sót!
Những tu sĩ Nộ Kình Bang này đến cứu viện chậm cũng chưa hẳn không phải vì đợi cho hải thú phát tiết cuồng tính xong. Sau đó lại đến để hàng phục nó. Không hề quan tâm đến tính mạng của những người bình thường trên thuyền long cốt này.
"Gì mà mất khống chế với nổi điên chứ!" Lý Đạo Vinh nổi giận nói: "Bát Trảo hải thú này của nhà ta chẳng qua chỉ là đi ra chào mừng mà thôi, ngươi lại không phân biệt tốt xấu mà giết chết nó? Tránh nhiệm này ngươi có gánh nổi không? Ngươi xuất thân từ môn phái nào? Trưởng bối của nhà ngươi là ai?"
Là một trong ba vị đường chủ của Nộ Kình Bang, Lý Đạo Vinh có tu vi Nội Phủ cảnh, chính là người canh giữ Bát Trảo hải thú, nắm giữ cấm kỳ của Bát Trảo hải thú. Lệnh kỳ này chia làm tử kỳ và mẫu kỳ. Mẫu kỳ nằm trong tay hắn ta. Tử kỳ thì ở trong thức hải của Bát Trảo hải thú.
Hôm nay, bỗng nhiên mẫu kỳ trong tay hắn mất cảm ứng, hắn ta kinh hãi liền ra ngoài tìm kiếm. Trong tay hắn ta có cấm kỳ mẫu kỳ, lại thông hiểu tập tính của Bát Trảo hải thú, hiểu rõ nhược điểm của nó, nên rất tự tin có thể hàng phục được nó.
Nhưng còn cố ý mang theo hai tu sĩ Đằng Long cảnh để làm trợ thủ? Chính là muốn mau chóng bình ổn tình thế.
Ai ngờ mới tới chậm một chút mà Bát Trảo hải thú đã chết mất rồi.
Chuyện này đối với Nộ Kình Bang đang rối loạn lòng người mà nói thì chẳng khác gì nhà rách lại còn gặp mưa.
Hắn ta biết ăn nói như thế nào với bang chủ đây?
Lúc này giận dữ mắng mỏ Khương Vọng, cũng là để che đậy trách nhiệm việc hải thú bị mất khống chế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad