Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2182: Nghiệm thi (1)

Chương 2182: Nghiệm thi (1)
Đương nhiên Đô úy Bắc Nha Trịnh Thế đứng ngay đầu tiên, không giận tự uy, lãnh đạo toàn bộ Bắc Nha.
Khương Vọng vừa đi qua, cả đoàn người đã lẳng lặng di động né ra một vị trí bên cạnh Trịnh Thế. Có nghĩa là, lúc này trong Bắc Nha mọi người đã ngầm thừa nhận vị trí của Khương Vọng.
Con trai của Đô úy Bắc Nha Trịnh Thương Minh cũng chỉ có thể đứng phía sau bọn họ.
Khương Vọng đi tới vị trí kia, không dừng lại mà tiếp tục bước tiếp.
Miệng nói: “Lâm Phó sử, sau không tới đây?”
Đám người tách ra một con đường, điểm xuất phát là Khương Vọng, điểm cuối là Lâm Hữu Tà.
Tới lúc này Lâm Hữu Tà mới hoảng hốt nhận ra điều gì đó, nghiêng đầu lại.
Nàng thấy Khương Vọng đang nhanh chóng bước tới, đưa tay ra đón.
Nàng vô thức nhường lối, đương nhiên không định đi qua.
Khương Vọng bắt lấy cánh tay nàng, kéo nàng đi về phía trước.
Họ bước tới đâu, nơi đó liền có đường.
Tới khi nàng kịp phản ứng lại thì đã cùng sóng vai với Khương Vọng đứng ngay hàng đầu tiên.
Trịnh Thế thấy vậy, không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, cả đám người cũng đều im miệng.
Khương Vọng buông lỏng bàn tay, dường như Lâm Hữu Tà vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm trên bàn tay mình.
Cảnh tượng hắn một mình xuyên qua đoàn người đi về phía mình đã khắc sâu trong cảm xúc hoảng hốt của nàng.
Mặc dù khi ấy phản ứng đầu tiên của nàng là né tránh, nhưng hai mắt nàng vẫn nhìn rõ mồn một… Đây là bàn tay duy nhất đưa về phía nàng khi thế giới quanh nàng sụp đổ.
Khi thi thể của Ô Liệt mới được phát hiện thì lập tức được đưa về Lâm Tri.
Cho tới giờ vẫn không có bất kỳ kết luận nào về nguyên nhân cái chết của ông ta.
Ô Liệt đã từ chức khỏi Thanh Bài, trên thân không chức không phận, lại chết ở hải ngoại….
Đô thành Tuần kiểm phủ biết lấy danh nghĩa gì mà lập án? Lấy tư cách gì mà đi thăm dò?
Thậm chí… ai nguyện ý đi thăm dò dây?
Ô Liệt từ bỏ Thanh Bài, có được tự do, đồng thời cũng mất đi sự che chở/.
Nói câu khó nghe thì, ông ta tự mình điều tra danh môn Tề quốc Điền thị ở Đại Trạch vốn là đường đến chỗ chết.
Điền thị thật sự muốn giết ông ta, ai có thể nói gì?
Lúc trước Điền Hoán Văn ra tay với Ô Liệt ở ngoài biển, Ô Liệt cũng chỉ có thể né tránh phong mang, trốn về Tề cảnh, cũng không thấy có ai bên Đô Thành Tuần kiểm phủ ra mặt gõ lấy một cái.
Đương nhiên, kể một ngàn nói một vạn đi nữa, dù sao Ô Liệt cũng là danh bộ nổi bật trong lịch sử Thanh Bài.
Chỉ nhìn xem hôm nay có bao nhiêu người tới đón quan tài là có thể đoán được phân lượng.
Nếu hung thủ thật sự là Điền thị ở Đại Trạch, khó tránh khỏi sẽ kích thích địch ý của cả hệ thống Thanh Bài. Có lẽ họ sẽ không trực tiếp làm gì liên quan đến cái chết của Ô Liệt, nhưng sau này không thể tránh được chằm chằm nhìn vào.
Nghĩ lại, sở dĩ Ô Liệt có thể một mình đi điều tra Điền thị ở Đại Trạch nhiều năm như vậy nhưng vẫn luôn bình yên vô sự, ngoại trừ nguyên nhân bản thân ông ta làm việc cẩn thận, cũng không thiếu phần Điền thị sợ ném chuột vỡ bình.
Nói tóm lịa, với Điền thị ở Đại Trạch mà nói, tự tiện giết Ô Liệt sẽ là một việc không lập tức gây ra hậu quả nghiêm trọng, nhưng nhất định sẽ có ảnh hưởng trái chiều sâu xa, không phù hợp với phương thức làm việc khiêm tốn những năm gần đây của họ. (Ngoại trừ Điền An Bình, những năm gần đây quả thực Điền thị cực kỳ khiêm tốn)
Cho nên, cũng chưa biết hung thủ là ai, chưa chắc đã nhất định là Điền gia đâu.
Như vậy, vấn đề vòng trở về là… ai đi tra?
Khương Vọng lẳng lặng đứng trước mặt mọi người, chợt nhớ tới một chuyện, bèn truyền âm hỏi Trịnh Thương Minh: “Điền An Bình còn bao lâu nữa mới phá phong?”
Trịnh Thương Minh hơi chần chừ đáp: “Y giết chết Liễu Thần Thông vào năm Nguyên Phượng thứ 46… tính ra, sang năm mới tròn mười năm.”
Hiển nhiên, vị Trịnh công tử này cũng có suy nghĩ tương đồng với hắn. Ô Liệt đột nhiên bị giết, xác chết của một đời danh bộ trôi dạt ngoài biển, loại phong cách bất cần này rất giống tên điên kia…
Khương Vọng thở dài một hơi.
Hắn không xác định được lần trước ở Thất Tinh cốc, Điền An Bình có thấy mình không. Nhưng nhân vật nguy hiểm này lúc nào cũng khiến cho người ta bất an.
Có điều, chút bất an ấy cũng chỉ nhẹ nhàng lướt qua, hắn lập tức lại bắt đầu tu hành.
Thật sự đến lúc cần đối mặt….
Hắn sẽ đối mặt.
Một loạt nhân vật có danh tiếng trong hệ thống Thanh Bài đều trầm mặc chờ trước cổng Tuần kiểm phủ.
Một màn này khiến cho mấy con phố gần Bắc Nha đều vội vàng căng thẳng, trong một thời gian rất dài thậm chí còn không có tiếng rao bán hàng rong.
Đô úy Bắc Nha Trịnh Thế nhịn không được mà liếc nhìn Khương Vọng đứng bên cạnh một cái.
Ở đây, bao nhiêu người tới đón quan tài, mỗi người một tâm tình khác nhau.
Có thấp thỏm, có bi thương, cũng có cả phẫn nộ.
Tóm lại ai cũng đang áp chế.
Duy chỉ có vị thiên kiêu trẻ tuổi nổi bật nhất này lại đang tu hành.
Người bên ngoài chỉ thấy hắn chăm chỉ, nhưng Trịnh Thế nhìn thấy được hắn thanh tỉnh.
Vẫn giữ được cho bản thân thanh tỉnh trong đám người.
Rất hiển nhiên, KHƯƠNG VỌNG là người có mục tiêu rõ ràng, cực kỳ hiểu rõ mình muốn gì.
Trước đây Trịnh Thế còn không nghĩ ra vì sao người thanh niên này lại từ chối vị trí Đô úy Bắc Nha, nhưng đến giờ, ông ta đã có thể hiểu một chút…
Cuối cùng vẫn là đường đi khác biệt.
Khi Dương Vị Đồng tự mình lái xe ngựa tới thì đêm đã khuya.
“Ta ở trên biển đón Ô lão, mua một bộ quan tài mỏng ở Thiên Phủ thành tạm thời khâm liệm rồi một đương fngwaj không dừng vó…” Vị môn nhân của triều nghị đại phu Dịch Tinh Thần tràn đầy mệt mỏi bụi bặm giải thích như vậy.
Trịnh Thế chỉ trầm mặc đi tới trước quan tài, nhẹ nhàng đẩy nắp quan tài ra, cúi đầu nhìn người trong đó.
“Ô lão…” Ông ta thở dài một tiếng, nói: “Về nhà rồi.”
Trước nha môn Tuần kiểm phủ tập trung đầy người.
Gần như tất cả bộ đầu Thanh Bài đều buồn bã.
Nếu thật muốn nói rõ thì, trong số những người đã phấn đấu qua năm qua tháng trong hệ thống Thanh Bài, có ai chưa từng được Ô Liệt chỉ điểm?
Thậm chí còn có người không nhịn được mà khóc lên thành tiếng, có người lại yên lặng rơi lệ.
Đương nhiên cũng có người vui vẻ thấy đỉnh núi sụp đổ.
Cũng không thiếu người âm thầm muốn tra ra chân tướng báo thù cho Ô lão.
Nhưng trong bầu không khí bi thương này, một giọng nói bình tĩnh vang lên.
“Ta muốn nghiệm thi.”
Trong đám người, duy chỉ có Lâm Hữu Tà là không tỏ vẻ gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad