Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3237 - Kỷ niệm Võ An Hầu (1)



Chương 3237 - Kỷ niệm Võ An Hầu (1)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Kim khu ngọc tủy thương tổn tới tình trạng như vây giờ, dựa vào thuốc trị thương mà hắn mang theo vốn không thể làm nên trò trống gì.
Mấy đạo thuật trị liệu như mèo ba chân thì càng không cần nói, ngoại trừ dùng Tam Muội Chân Hỏa đốt cháy "Ngoại tà" xâm lấn thể nội ra hắn cũng không còn cách nào khác.
Hiện giờ, quyền kình cùng hàn ý đều đã bị đốt sạch sẽ nhưng cũng chỉ có thể tạm thời ngăn thương thế chuyển biến xấu đi mà thôi. Việc trị liệu tiếp theo là một quá trình dài, hắn nhất định phải nhanh chóng tìm được một nơi ẩn nấp an toàn, tốt xấu gì cũng phải dùng ánh sáng Thiên Phủ lặng lẽ ôn dưỡng một trận, tiếp đó mới suy nghĩ biện pháp khác.
Kết hợp tất cả những gì đã biết, hiện giờ biện pháp duy nhất hắn có thể nghĩ tới để trở về Văn Minh Bồn Địa cũng chỉ là trốn đi dưỡng thương, chờ đợi Tĩnh Mặc Kỳ của Sương Phong Cốc kết thúc... Sau đó thừa dịp chiến sĩ Nhân tộc, Yêu tộc chém giết, một lần nữa giết trở về từ bên này.
Nói thì đơn giản nhưng thời gian mười một tháng dài dằng dặc, bởi vì một thân tổn thương này mà trở nên vô cùng gian nan.
Đây chắc chắn là một biện pháp ngu ngốc lại đêm dài lắm mộng nhưng cũng là lựa chọn duy nhất hiện tại.
Làm thế nào để sống qua đêm dài, làm thế nào để sống qua việc gặp ác mộng liên tục, trong lòng Khương Vọng cũng không có đáp án.
Nhưng đường ở đây, hắn cứ đi trước vậy.
Sau khi đối chiếu địa đồ, phán đoán đại khái phương hướng, Khương Vọng liền cẩn thận rời khỏi hoang nguyên. Lần nữa xác định mình không để lại bất cứ dấu vết gì, hắn liền kéo lớp quần áo cũng không thoái mái lắm của Yêu tộc lên, rồi chui vào trong núi sâu vô tận.
Hảo đại sơn!
Xanh thiên phục địa thôn ác thú, miên diên thập vạn lý.
Chướng vũ man yên sầu sát nhân, sơn ngoại phong tuyết đê.
Tựu trung canh hữu si nhi nữ, dạ túc lão thụ thính trùng minh.
Sơn ngoại bất tri sơn.
Sơn trung bất tri niên.
Dịch nghĩa:
Ngọn núi rất lớn!
Giống như một con ác thú chống trời quỳ trên đất, kéo dài mười vạn dặm.
Chướng khí, mưa rả rích khiến người ta phát sầu, mơ hồ còn có gió tuyết.
Giữa nơi này có cô gái ngốc, nghỉ đêm nghe côn trùng trên cây già kêu vang.
Ngoài núi không biết việc trên núi.
Trong núi không biết năm này là năm nao.
...
Khương Mộng Hùng cùng Viên Tiên Đình triển khai đại chiến ở thành Nam Thiên của Yêu tộc, đánh cho thiên địa biến sắc, thắng bại khó phân, cuối cùng là lấy việc Thiên yêu Chu Ý gia nhập chiến trường mà kết thúc.
Trước mắt bên phía Nhân tộc chỉ có mình Tề quốc tức giận, cũng chưa có suy nghĩ khai chiến toàn diện. Bên phía Yêu tộc lại càng không muốn đánh một trận chiến diệt tộc với Nhân tộc hiện tại.
Cho nên một trận chém giết cấp độ Diễn Đạo bắt đầu huyên trời náo đất, lại kết thúc như chuồn chuồn lướt nước.
Mặc dù Khương Mộng Hùng mạnh hơn mười hai năm trước nhưng muốn phục khắc chiến tích chém giết Thiên yêu như năm đó thì là việc khó có thể xảy ra
Bởi vì tất cả đối thủ đều đã lường trước được sự cường đại của ông ta, đối mặt với ông ta vẫn luôn cẩn thận.
Huống chi Viên Tiên Đình là Thiên yêu đỉnh cấp của Yêu tộc, những năm gần đây cũng chưa từng lười biếng, gần như đã giao thủ qua với tất cả Chân Quân trực luân phiên tại thành Toại Minh của Nhân tộc.
Nên sau khi Thiên yêu Chu Ý chạy đến, Khương Mộng Hùng không thể không thối lui.
Nhưng cùng ngày Khương Mộng Hùng lui về phía Nam Sương Phong Cốc, một cỗ Nhung Trùng của Tề quốc liền được điều động tới, ngăn chặn cốc khẩu đã bị đánh xuyên qua. Cức Chu xoay quanh không trung, bày ra tư thế chiến tranh.
Theo Nhung Trùng mà đến là một số lớn vật tư được khẩn cấp điều tới, cùng một lượng lớn đại tượng của Công Viện chạy tới từ Lâm Truy ngay trong đêm, khí thế ngất trời xây dựng thành lớn ngay trước cửa thông đạo đã bị mở ra này.
Khương Mộng Hùng ngoại trừ tự mình tọa trấn ra, còn điều động Anh Dũng Bá Bảo Hành của Đại Tề, lĩnh theo một vạn quân chủ lực của Yên Lôi quân tới đây đóng trú, cung cấp bảo hộ cho công sự xây thành.
Mặc gia xây hùng thành, một đêm là xong. Công Viện Tề quốc tuy không nhanh như vậy nhưng chỉ cần hai ngày cũng đã hoàn thành.
Một tòa thành lớn của Nhân tộc ngồi ở tuyến đầu chiến trường có ý nghĩa phi phàm.
Là nguy hiểm, cũng là kỳ ngộ. Là trách nhiệm, cũng là tài nguyên.
Đối với việc này, Cảnh quốc biểu hiện ngầm đồng ý, bọn họ không bình luận gì về việc Khương Mộng Hùng đánh xuyên qua Sương Phong Cốc, cũng không đưa ra yêu cầu chia sẻ trách nhiệm —— mọi người đều biết, đây chính là bàn giao của Cảnh quốc đối với việc của Mai Học Lâm.
Mà toà thành lớn mới xây của Nhân tộc này, tên là "Võ An".
Đương nhiên, không có phá hủy Thiên Yêu Pháp Đàn, không có nhiều hài cốt Yêu tộc được trải lên làm nền tảng, tòa thành trì này chưa phải là hùng thành có thể đứng sừng sững ở Thiên Ngục. Nhưng tiếp xuống đây, nó có đầy đủ thời gian để nghiệm chứng... Hoặc đổ thêm vào máu của Yêu tộc, hoặc sụp đổ trước yêu binh.
Trong cuộc huyết chiến đã kéo dài mấy thời đại của hai tộc Nhân, Yêu, mỗi một tòa hùng thành đều phải tôi luyện trong máu lửa.
Đối với tòa thành Võ An này, đối với chiến trường hoàn toàn mới được mở ra này, Yêu tộc cũng đưa ra lời phản hồi vô cùng trực tiếp.
Viên Tiên Đình dứt khoát nhổ thành!
Trong vô số ánh mắt nhìn chăm chú, hắn ta rút toàn bộ thành Nam Thiên lên không trung, sau đó nắm tòa thành này bay ngang, oanh oanh liệt liệt đặt ở phía bên kia của Sương Phong Cốc, dùng tòa thành này chặn Nhân tộc. Gọi là ——
"Yêu tộc Nam Thiên môn"!
Bọn họ vẫn tự xem mình là Thiên Đình viễn cổ, xem hiện thế là trọc thế, Văn Minh Bồn Địa là cửa vào trọc thế.
Với quy mô của thành Võ An cùng thành Nam Thiên mà nói, ở Yêu giới, chỗ này không được tính là đại chiến trường. Tuy nói Sương Phong Cốc bị san bằng, Thập Vạn Đại Sơn bị đánh ra một cái khe nhưng hai tòa thành lớn lại được lập lên ở xa, hai bên phái ra chưa đến mười vạn đại quân.
Có điều, bởi vì nó thuộc về chiến trường mới mở, quy cách lại tương đối cao, cho nên Tề quốc phái Anh Dũng Bá cùng một vạn Yên Lôi quân tới.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad