Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1237: Không ngọn đèn, vạn ngọn đèn

Chương 1237: Không ngọn đèn, vạn ngọn đèn
"Vị tiểu huynh đệ này nhìn lạ mặt quá, không biết sống ở đảo nào vậy?"
"Ổ, ta đang du lãm thiên hạ, chưa có chỗ ở cố định"
Thuận miệng có lệ lời hàn huyên của người ngoài, Khương Vọng yên lặng quan sát tình huống trên đài Thiên Nhai.
Người phụ trách thực vụ của Hải Tế đại điển lần này là bốn vị trưởng lão của Điếu Hải Lâu, đều đã xuất hiện trên đài Thiên Nhai. Một đám đệ tử tỉnh anh được Hải Kinh Bình dẫn đầu, chiêu đãi khách khứa khắp nơi, Dương Liễu đương nhiên cũng nằm trong đó.
Mà người chủ trì đại điển Hải Tế trên danh nghĩa, đệ nhất trưởng lão Điếu Hải Lâu - Sùng Quang chân nhân, lại mãi không thấy xuất hiện.
Đại nhân vật bực này, chắc chỉ đợi đến lúc mọi việc thỏa đáng mới xuất hiện.
Về mặt khác, Khương Vọng cũng thấy một vài bạn bè, người quen.
Như Lý Phượng Nghiêu đại diện cho đảo Băng Hoàng đang yên vị trên vị trí khách quý. Dung nhan tuyệt mỹ của nàng hấp dẫn vô số ánh mắt, nhưng khí chất cô lãnh lại làm người ta không dám nhìn nhiều.
Đương nhiên Lý Long Xuyên cũng ở bên cạnh nàng, thường thường tiến tới gần nói chuyện với Lý Phượng Nghiêu.
Chỉ là chưa thấy Hứa Tượng Càn.
Khương Vọng dùng ánh mắt tuần tra một vòng, tìm được Chiếu Vô Nhan và Tử Thư ở chỗ hơi kém một chút, quả nhiên Hứa Tượng Càn cũng chen lách ở bên cạnh. Mà hiển nhiên Yến Phủ bên cạnh hắn ta là bị cưỡng ép kéo tới làm khách.
Thật không biết nếu Dương Liễu cũng nhận việc đón khách trùng hợp gặp phải bọn họ, có thể òa khóc ngay tại chỗ hay không... Tuy có về như Hứa Tượng Càn cũng không có cơ hội gì, nhưng tóm lại cũng hơn Dương Liễu đã bị loại khỏi đường đua một bậc.
Chỗ ngồi của Chiếu Vô Nhan hơi kém, cũng không phải là vì một trong bốn đại thư viện của thiên hạ, thư viện Long Môn không bằng Thạch Môn Lý thị. Mà là sức ảnh hưởng của thư viện Long Môn rất mỏng manh ở trên biển, cũng không có phân viện nào trên đảo.
Quần đảo ven biển chỉ xếp số ghế dựa theo thế lực trên biển thôi, nếu không phải vậy thì người chủ trì Hải Tế đại điển phải là lễ quan Tề quốc mới đúng.
Thật ra Khương Vọng biết tin tức mấy người bạn của mình tới Hoài đảo, có điều cũng không liên lạc với họ.
Tựa như giờ phút này, hắn cũng chỉ trốn trong đám người, không để lộ tung tích của mình. Hắn có kế hoạch riêng của mình, cũng có giác ngộ tương ứng, nhưng cũng không định kéo những người khác xuống nước.
Ví dụ Trọng Huyền Tín, cũng đại diện cho đảo Vô Đông đến tham dự, xem lễ, đại khái là vì thực lực bản thân, vị trí của gã không kém Chiếu Vô Nhan bao nhiêu.
Ngoài ra hắn cũng thấy được Điền Thường, làm người phụ trách sắp tới của Đại Trạch Điền thị tại quân đảo ven biển, vị trí ngồi của gã còn còn gần phía trước hơn cả Lý Phượng Nghiêu, đây là sự thể hiện sức mạnh trên biển của Điền thị.
Sắc trời dần tối, tiếng động dần dần to hơn.
Hoạt động Hải Tế của quần đảo ven biển, có độ quan trọng hệt như tết âm lịch của người trên đất liền.
Hôm nay, từng nhà trên đảo Huyền Nguyệt đều treo đèn lồng.
Ngụ ý lúc ban đầu của tập tục này là vì chiếu sáng đường về nhà cho các anh linh, để cho vong hồn của tu sĩ Nhân tộc ngã xuống ở Mê Giới có thể tìm được phương hướng.
Năm tháng trôi qua, đến ngày hôm nay, trong lời truyền miệng của các hải dân, hành vi này biến thành chỉ dẫn vong hồn bị lạc trên biển về nhà. Tin tức của Hải tộc và Mê Giới bị che dấu, cũng càng ngày càng thiên về chuyện vui đùa.
Vào lúc này, nếu nhìn vào trong đảo từ phía đài Thiên Nhai có thể thấy ngàn ngọn đèn, vạn ngọn đèn, kéo dài khắp cả Hoài đảo.
Khiến cả đảo Huyền Nguyệt biến thành một vầng trăng sáng, chiếu rọi mặt biển như ngọc.
Có người nói: "Thiên thượng nguyệt tại dạ không, thủy trung nguyệt tại Bích Hải, nhân gian nguyệt tại Hoài đảo (1).
(Trăng của trời nằm trên bầu trời đêm, trăng của nước nằm ở Bích Hải, trăng của nhân gian nằm ở Hoài đảo.
Mãi đến lúc này, Khương Vọng mới chính thức cảm nhận được.
Cái gọi là trăng của nhân gian, không phải đảo nhỏ có hình mặt trăng, mà là vô số người sống và phấn đấu trên đảo nhỏ này, ánh đèn mọi người thắp lên tụ lại với nhau, tạo thành một vầng trăng nơi nhân gian.
Vầng trăng này có thể chiếu vào lòng người, có thể ổn định sóng gió, có thể xua đêm dài, có thể an ủi vong linh.
Mắt thấy thời gian cũng xem như đến rồi.
Giống như có một người bay xuống từ vầng trăng sáng trên trời cao kia.
Tay áo phất phới, như một vầng sáng xanh, cả người như là nguồn sáng khác ngoại trừ vầng trăng đêm nay.
Giống như một ngôi sao rơi xuống nhân gian.
Một bước xuất hiện trên cao, một bước nữa đã chạm đến đài Thiên Nhai.
Lúc này, lập tức có đệ tử Điếu Hải Lâu nói: "Sùng Quang chân nhân đến!"
Ông là Tịnh Hải trưởng lão xếp số một của Điếu Hải Lâu, là người có địa vị chỉ sau lâu chủ Điếu Hải Lâu.
Chỉ thấy người này đứng trước cái ghế to ở chỗ chủ vị kia, quay mặt về phía mọi người, cũng quay mặt về phía mặt biển mờ mịt bên ngoài đài Thiên Nhai.
Ông cao chừng tám thước, thân hình cao ngất, mặt mũi cũng như được ánh sáng mông lung bao phủ, không thể nhìn rõ, nhưng cực có uy nghi.
Tất cả mọi người trên đài Thiên Nhai đứng dậy, bày tỏ tôn trọng.
Ông mở hai tay ra, đè xuống, thở dài nói:
"Ánh trăng như xưa, thời gian qua nhanh. Bất giác... Lại là mùng bốn tháng tư rồi."
Chuyện thế gian vật đổi sao dời, chỉ có những năm tháng miên man trôi theo dòng chảy thời gian.
Giọng của Sùng Quang chân nhân chan chứa cảm xúc bùi ngùi, vậy nhưng cái mà mọi người cảm nhận được nhiều nhất chính là sự cường thế và tính cổ xưa của Điếu Hải Lâu.
Suy cho cùng, lại đến mùng bốn tháng tư, vẫn là ở đài Thiên Nhai, vẫn là Điếu Hải Lâu.
Trong khoảng thời gian dài dằng dặc, rất nhiều ngôi sao sáng đều lặn mất, rất nhiều tông môn cường thế đều bị chôn vùi.
Thế nhưng Điếu Hải Lâu vẫn còn đó.
Vẫn đang tiếp tục tồn tại.
Đúng vào lúc này, lại có một giọng nói vang vọng: "Kỳ tướng Tuyên Uy của Dương cốc đến!"
Ỗ Dương cốc, từ tướng chủ trở xuống có thiết lập ba kỳ, gọi là Tuyên Uy, Hiển Vũ, Trấn Nhung.
Kỳ tướng Tuyên Uy - Dương Phụng chính là người đứng đầu ba kỳ, cũng là Chân Nhân đương thời duy nhất trong ba kỳ tướng.
Xem xét từ bất cứ phương diện nào, thì cũng đều đủ để ngang hàng với Sùng Quang chân nhân.
Chỉ thấy một vị tướng quân mặc giáp bước đến từ trên biển, từng bước từng bước dẫm lên cầu thang vô hình, rồi bước lên đài Thiên Nhai.
Trên người ông ta là một bộ giáp màu vàng, mũ giáp được một vệ binh nâng ở phía sau.
Vóc người cũng khá cao to, gần như chín thước, mà lại còn khôi ngô hơn Sùng Quang chân nhân. Tóc dài được cột chỉnh tề gọn gàng, khuôn mặt hào phóng mà chính trực, mắt sâu mũi cao, rất phù hợp với hình tượng nhân vật anh hùng thường xuất hiện trong các kịch bản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad