Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3292 - Hoa nhai phong vân (2)



Chương 3292 - Hoa nhai phong vân (2)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tại một tiểu viện ở phía Bắc trong thành Ma Vân.
Một trận chém giết máu tanh khó khăn lắm mới kết thúc.
Sài A Tứ chống cây kiếm sắt, mệt mỏi tựa vào bên tường, trong lúc nhất thời chỉ có tiếng thở.
Cũng là một bộ Thiên Tuyệt Địa Hãm bí kiếm thuật, chiêu số gã đã vô cùng quen thuộc.
Dưới sự chỉ điểm của Cổ Thần tôn giả, gã chỉ dùng ba chiêu liền nhẹ nhàng giết chết Viên Dũng - Song Hoa Hồng Côn của Hoa Quả Hội.
Mà trong tình huống, Cổ thần tôn giả đứng ngoài quan sát toàn bộ hành trình, hắn cùng hai thủ hạ của Viên Dũng giết đến bất phân thắng bại, tìm được đường sống trong chỗ chết...
"Biểu hiện không tệ."
Trong đầu vang lên tiếng tán thưởng của Cổ Thần tôn giả.
Sài A Tứ lập tức tỉnh táo tinh thần.
Gã tự biết vừa rồi trong lúc chém giết, biểu hiện của mình cũng không phải rất tốt nhưng để tay lên ngực tự hỏi cũng đã dùng hết toàn lực.
Thế là toét miệng cười: "Đều là nhờ Thượng Tôn dạy bảo tốt."
"Tiếp theo phải làm gì, ngươi đã nghĩ tới chưa?" Thanh âm trong kính hỏi.
Sài A Tứ ngẩn người, nói: "Trước tiên phải xử lý thi thể."
"Sau đó thì sao?"
"Cuốn gói bỏ trốn." Sau khi giết chết Viên Dũng, Sài A Tứ hiển nhiên cũng đã nghiêm túc nghĩ tới vấn đề này. Giờ phút này, gã nhìn lại tòa nhà mình đã ở nhiều năm có chút quyến luyến không nỡ.
Nhưng đại trượng phu bốn biển là nhà, Cổ Thần Kính trong tay, thiên hạ có chuyện gì không thể làm, có nơi nào không thể đi?
Chuyện của Viên Dũng này rất khó xử lý hậu quả, vậy thì không cần phải làm nữa, lão tử trốn đi là được.
"Chạy trốn được sao?" Khương Cổ Thần nào đó hỏi.
Không thể không nói, loại chuyện giết chóc này, quả thực có ảnh hưởng to lớn đến yêu sinh.
Trước lúc chém giết máu tanh, Sài A Tứ chỉ biết khúm núm, có dùng tám gậy cũng đánh không ra một cái rắm nhưng sau khi tự tay chém chết ba yêu quái đã sinh ra một chút khí thế hung hãn.
Gã nghiêm túc hồi đáp: "Thượng Tôn, tiểu yêu đã cân nhắc qua. Tên Viên Dũng này ra ngoài bắt chẹt tiền tài tất nhiên sẽ không thể gióng trống khua chiêng nên chỉ mang theo hai thủ hạ. Hơn nữa chỗ ta ở lại vắng vẻ nên chắc hẳn không mấy người biết Viên Dũng tới nhà của ta, càng không có người nào thấy ta đã giết hắn. Chỉ cần xử lý tốt thi thể, thì thời gian chạy trốn vẫn rất dư dả. Ta không phải nhân vật trọng yếu gì, hai tay trống trơn ra khỏi thành thì cũng sẽ không có người nào chú ý."
Cuộc sống đã luyện cho gã bản lĩnh nhìn mặt đoán ý, cũng là loại năng lực sinh tồn mà dạng tiểu yêu như gã cần phải có. Đối với những kẻ đầu não xung quanh đây, thật ra gã hiểu rất rõ.
Chờ đến khi Thủy Liêm Đường kiểm tra tới nơi này, Sài A Tứ gã đã biến mất chẳng còn bóng dáng.
Đến lúc đó, Hoa Quả Hội thì sao? Ma Vân Viên gia thì thế nào?
Yêu Giới lớn như vậy, bọn họ có thể lật tung hết được sao?
Thanh âm trong kính hỏi: "Vậy ngươi định chạy đến nơi nào?"
"Thần Hương Hoa Hải" Sài A Tứ rất có lòng tin mà nói: "Cửa hàng mà ta hay đến để bán thuốc kia chính là một chi nhánh của cửa hàng chính bên Thần Hương Hoa Hải, làm ăn rất phúc hậu. Ta đã sớm nghe ngóng tình huống bên kia, cũng hiểu đôi chút về nơi đó. Đến đó mai danh ẩn tích chắc hẳn sẽ gió êm sóng lặng! Qua tầm mười năm, tám năm còn có thể cố gắng quay trở về!"
Cổ Thần trong kính yên lặng một hồi...
Tiểu khuyển yêu này suy nghĩ vẫn rất chu đáo, còn muốn chạy đến Thần Hương Hoa Hải.
Đây chẳng phải là cách Văn Minh Bồn Địa càng ngày càng xa?
Hơn nữa, nếu xem "Thiên ý" như một ao nước, nếu xung quanh Sài A Tứ ngươi quá bình tĩnh, gợn sóng mà kẻ ngoại lai như ta mang đến không phải quá dễ thấy sao?
"Vậy việc giành khôi thủ hội đấu võ Kim Dương Đài thì sao?" Thanh âm trong kính lại hỏi.
"Chu Lan Nhược thì sao?" Thanh âm trong kính lại hỏi.
"Nhà của ngươi nữa?" Thanh âm trong kính tiếp tục hỏi.
Ba câu hỏi khảo vấn linh hồn này rơi xuống, kích động vì vừa mới giết yêu mà nổi lên kia lập tức mất tung mất tích.
Biểu tình của Sài A Tứ trở nên uể oải, ánh sáng trong mắt cũng ảm đạm, chậm rãi cúi đầu xuống, chậm chạp dùng sức đỡ lấy trán mình: "Thế nhưng là... Thế nhưng là làm sao bây giờ đây?"
"Đừng khổ sở cũng không cần phải hoảng hốt. Ngươi cứ suy nghĩ kỹ đi, mọi chuyện đã không cách nào cứu vãn được sao?" Thanh âm trong kính vô cùng có kiên nhẫn: "Từ vạn cổ đến nay, bất kỳ một yêu quái nào cũng không thể thoát khỏi hai chữ danh lợi. Làm bất kỳ một chuyện gì chúng ta cũng đề phải cân nhắc đến mặt này. Cụ thể, trong chuyện của Viên Dũng thì chỉ cần một lý do cùng một phần giá trị."
Cho một kích trước, sau đó lại cổ vũ. Trước khiến cho hoang mang, sau đó lại chỉ điểm đường ra.
Đây là phương pháp tuyệt diệu để truyền đạo.
Vì sao Vô Sinh Giáo có thể phát triển nhanh như vậy? Đương nhiên là vì nắm chắc lòng người.
"Danh cùng lợi?" Ánh mắt Sài A Tứ đầy vẻ ngây thơ: "Lý do? Giá trị?"
Tên khuyển yêu này cũng quá ngu ngốc, ngây thơ, Cổ Thần vĩ đại cũng chỉ có thể chỉ dẫn từng bước: "Ngươi cứ hỏi bản thân mình mấy vấn đề... Ngươi có lý do để giết Viên Dũng không? Có lý do khiến Hoa Quả Hội tha thứ cho ngươi hay không? Tiếp theo, cái Hoa Quả Hội cần chính là cái gì? Là yêu quái Viên Dũng này sao hay là một Hương chủ vừa biết nghe lời vừa có thể chiến đâu? Ngươi có thể thay thế giá trị của Viên Dũng không?"
Tiên quân vĩ đại Tề Võ Đế đã từng công khai tự thuật hai chữ "Danh Lợi", thản nhiên dùng hai chữ này để nhắc đến việc dùng người. Có một câu nói rất nổi tiếng: "Việc sinh tử há có khó khăn? Đơn giản chỉ là trục danh, trục lợi. Ta không cầu anh hùng thiên hạ tận trung với ta nhưng cầu anh hùng thiên hạ lúc triều bái có thể tận danh tận lợi vậy!"
Liên quan tới việc này, trong "Liệt Quốc Thiên Kiều Truyện" cũng có miêu tả tương đối cụ thể.
Võ An Hầu Đại Tề cần mẫn hiếu học, nên đương nhiên cũng đã từng đọc qua, lúc này chỉ điểm một hai thôi cũng đủ khiến tiểu khuyển yêu như được khai sáng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad