Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3892

Chương 3892Chương 3892
Yến Thiếu Phi nói: 'Năm xưa thảo dân đã hứa với thiên tử, sẽ lấy được chức vị quán quân về cho Ngụy quốc, nhưng đáng tiếc lại không thể thực hiện được tâm nguyện trên Quan Hà Đài, nên thảo dân không dám nhàn rỗi."
Ngụy thiên tử phất ống tay áp một cái: "Lấy được danh hiệu quán quân, há là ý muốn của trẫm? Không có cũng chẳng sao! Nếu muốn lấy, thì phải lấy được một danh hiệu đệ nhất có thể áp phục cả thiên hạ, khiến thiên hạ không có một lời phản kháng."
Yến Thiếu Phi chắp tay lạy rồi nói: "Thảo dân phụng mệnh hành động."
Ngụy thiên tử toại nguyện mỉm cười nói: "Trẫm có Yến Đắc Ý, như Cơ Phượng Châu có Du Kinh Long, như Khương Thuật có Khương Võ An, khởi đầu thì tương tự, nhưng cái kết chắc chắn sẽ khác với bọn họi"
Cơ Phượng Châu là vô thượng thiên tử thống lĩnh thiên hạ đệ nhất đế quốc, còn Khương Thuật là vị hùng chủ cái thế, một tồn tại có thành tích chưa bao giờ chiến bại, là người đã dẫn dắt Vệ quốc ngồi vững trên bảo tọa bá chủ quốc.
Mà Ngụy thiên tử so sánh bản thân với những tồn tại này, quả thật là thiên tâm mạnh mẽ.
Nhưng nếu Yến Thiếu Phi muốn so với Du Kinh Long hay Khương Vọng, thì không thể nghi ngờ vẫn còn kém cả một chức danh thủ khoa Hoàng Hà hội.
Và bản thân Ngụy Huyền Triệt ông ta nếu muốn so sánh với Cơ Phượng Châu và Khương Thuật, thì còn kém cả một danh hiệu bá chủ quốc.
Cũng không biết vận khí của ai kém hơn ai.
Nguồn sống của Họa Thủy, chính là mặt trái của hiện thế. Nguyên nhân hình thành cái gọi là 'tà kiến cũng có thể gọi là... nghiệp '.
Có lúc vận thế là một chuyện vô cùng kỳ diệu.
Nguy thiên tử nhìn vị du hiệp đứng trước mặt, ý vị thâm trường nói: "Mỗi một cường giả chân chính, đều phải có một phần trách nhiệm với Họa Thủy.'.......
Trong quá khứ, khi Yến quốc còn cường thịnh, nghiệp hỏa hồng liên nở rộ khắp vô căn thế giới, chính là thắng cảnh của nhân gian.
Yến Thiếu Phi ngẫu nhiên lựa chọn một con đường, lại vừa vặn bỏ qua Ngỗ Quan Vương, đụng phải Biện Thành Vương.
Yến Thiếu Phi lắc đầu, nghiêm túc nói: "Ta không biết lý tưởng của Du Kinh Long là gì, lý tưởng của Khương Võ An lại là cái gì. Nhưng đạo lộ của Yến Thiếu Phi ta chắc chắn sẽ không nằm ngoài Ngụy quốc, ta cũng không có ý định sẽ đi xa. Yến quốc đã diệt vong, đã diệt vong từ rất lâu rồi, ta chỉ là một du hiêp của Ngụy quốc trùng hợp mang họ Yến mà thôi, ta không có trách nhiệm gì với sự vinh quang của cựu Yến. Nếu thực sự cần phải nói đến sự liên kết gì, thì đại khái chỉ có phần thần thông trên thân này, khiến ta cảm thấy bản thân phải có một phần trách nhiệm với Họa Thủy mà thôi."
Nếu Yến Thiếu Phi truy lùng hắn đến đây, Tần Quảng Vương nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình.
Thành công hội họp với Tần Quảng Vương đang thủ ở bên ngoài biên giới Ngụy quốc.
Hắn nói Yến Thiếu Phi đừng đuổi theo hắn nữa, cũng được coi là nói lời tốt cho hắn ta.
Cũng may lúc đó Biện Thành Vương đã đến gần biên giới Ngụy quốc, hắn dứt khoát dùng sát ý ngăn chặn kẻ thù, rút kiếm ra không để giết địch, mà sử dụng một thanh kiếm thoát khỏi giác quan, dùng tốc độ cực kỳ cao bay qua thị giác và thính giác của mọi người, trực tiếp trốn thoát khỏi Ngụy quốc.
Nói đến xủi rủi, thì xui rủi đã tới.
Mái tóc dài bay phấp phới về sau.
"Cái này phải hỏi Ngỗ Quan Vương.' Biện Thành Vương đi lên bờ kè, phủi phủi tay áo, như muốn xua đi vận xui rủi.
"Tại sao giết có một Nội Phủ Cảnh Chương Thủ Liêm thôi mà cần gây ra động tĩnh lớn như vậy làm gì?" Tân Quảng Vương ngồi trên bờ kè cao, mặt nhìn ra những cơn sóng lớn từ dòng Trường Hà, thỉnh thoảng có những đợt sóng dâng cao lên, rồi vỡ tan dưới đế giày của y.
Ngõ Quan Vương kéo lê thân hình tàn tạ, héo rũ trong chiếc áo choàng đen, lảo đà lảo đảo bước dưới bờ kè. Có cảm giác như cả cơ thể và tâm trí của ông ta đều chống lại việc tiến lại gần hơn nhưng lại không thể không tiến lại gân hơn.
"Hắc! Chúng ta đánh nhau mấy ngàn dặm ở Ngụy quốc, gây ra ồn ào lớn đến như vậy!" Ngỗ Quan Vương bắt đầu quan tâm đến đồng đội của mình, cẩn thận tạo ra một loại giọng điệu vui mừng: "Nghĩ tới Cảnh quốc bên kia đã biết hết tin tức, sẽ loại bỏ lệnh khóa cảnh, mấy người Thái Sơn Vương cũng có thể bình yên rút lui rồi!"
Âm! Âm! Âm!
Nhưng Biện Thành Vương không cười, Tân Quảng Vương cũng không thay đổi sắc mặt.
"Hắc! Hắc! Hắc!" Ngỗ Quan Vương khô khốc cười ba tiếng: "Nhiệm vụ đã hoàn thành xuất sắc, chiến tích huy hoàng của tổ chức chúng ta lại được cộng thêm một phần nữa!"
Sóng lớn trên dòng Trường Hà đập vào bờ kè hùng vĩ, âm thanh tráng lệ như trống đánh giữa trời, khiến người ta cảm thấy khẩn trương.
Ông ta đứng dưới bờ kè, ngẩng đầu nhìn lên cao. Với cảnh nắng chiều chậm rãi rủ xuống làm nên, Tần Quảng Vương và Biện Thành Vương người ngồi người đứng, đồng thời quay đầu nhìn về phía ông ta.
Tần Quảng Vương ôn nhu nhìn ông ta: "Ngươi đúng là rất quan tâm tới Thái Sơn Vương."
Ngỗ Quan Vương giang rộng hai tay, thẳng thắn vô tư nói: "Chúng ta đều là đồng nghiệp, đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau là lẽ đương nhiên. Giống như hôm nay ta gặp nguy hiểm, Biện Thành Vương cũng đã chủ động cứu ta, ta vô cùng cảm kích hắn."
Ông ta nhìn Biện Thành Vương, cố gắng làm cho ánh mắt tàn nhẫn trở nên thành khẩn: "Biện Thành huynh, tại hại vô cùng cảm kích!"
"Khách khí rồi." Biện Thành Vương lạnh lùng nói: "Nếu như ngươi không đi nói với tất cả mọi người việc ta cũng ở Ngụy quốc, thì có khi ta cũng không có cơ hội cứu ngươi rồi."
"Còn có chuyện như vậy sao?" Ngỗ Quan Vương trợn to hai mắt lộ ra vẻ kinh hãi: "Hai vị đều biết ta, Ngỗ Quan Vương, từ trước đến giờ lúc nào cũng trâm mặc ít nói, dũng cảm gánh vác trách nhiệm, im lặng mà chết, sống không một tiếng động. Trình độ hồ ngôn loạn ngữ của người Ngụy quốc đúng là không có điểm mấu chốt mài"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

2 tháng trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad