Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1017: Lão nhân xế chiều (2)

Chương 1017: Lão nhân xế chiều (2)
Khương Vọng không dám di động, không dám thả lỏng, đứng giữa hai cỗ quan tài đá có vẽ huyết văn quỷ dị thực khó chịu, khiến cho hắn cảm thấy như thể mình đã chết rồi.
Mà những hình vẽ đỏ kè kia thực sự vặn vẹo lòng người, xâm lại linh hồn.
Hắn chỉ có thể dồn hết lực chú ý vào thính giác, nghe trộm Tống Hoành Giang nói chuyện trong động quật kia.
Hẳn là Tống Hoành Giang đang lẩm bẩm một mình, bởi vì từ đầu tới cuối Khương Vọng vẫn không nghe thấy có ai đáp lại.
"Ta đã tới Lan Hà."
"Lão già kia đã chết rất lâu rồi, đám con cháu của lão ta toàn một đống không nên thân. Khắp cả Lan Hà không có lấy một kẻ nào có thể đứng trước mặt thủy tộc ta. Là Bắc Cung Ngọc ra mặt, Lan Hà thủy phủ mới không bị hủy đi hoàn toàn."
"A, lão già"
Giọng nói của Tống Hoành Giang đột nhiên trở nên phiền muộn.
"Thời gian thấm thoắt trôi qua, ta cũng trở thành lão già mà mọi người vẫn gọi rồi..."
"Cao Tiện bây giờ rất có tiền đồ, đã là Chân Nhân đương thời, nhưng người này không phải một kẻ tốt lành gì"
"Hắn không tôn trọng thủy tộc, không tôn trọng minh ước cổ xưa. Hắn không nhớ lời hứa của Trang Thừa Càn, cũng không biết mình là..."
"Hắn vậy mà ép buộc ta phải liên thủ với Lạc quốc, liên quân phạt Ung. Muội có biết không? Hắn chẳng quan tâm gì đến cừu hận hay những gì thủy tộc gìn giữ. Nhưng vì muội... vì muội, ta vẫn ôm lòng hy vọng vào hắn"
"Nhưng hy vọng cứ lần lượt trở thành thất vọng"
"Ta chấp nhận mạo hiểm, nhúng tay vào việc thay đổi vương quyền, giúp hắn ngồi vững trên long ỷ. Nhưng ngược lại, hắn lại chẳng nương tay với thủy tộc"
"Ta hy vọng hắn có thể tỉnh khiết, lương thiện như muội vậy, nhưng hắn lại giống Trang Thừa Càn hơn. Không, hắn còn lãnh khốc hơn cả Trang Thừa Càn"
"Không ngờ hắn lại dùng mạng của Thanh Ước, Thanh Chỉ ra uy hiếp ta, muội có biết không? Mặc dù không nói rõ ra, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được hắn lãnh khốc đến thế nào. Bây giờ, địa thế mạnh hơn người, ta cũng chỉ có thể kéo cái thân già ốm yếu này tái chiến với Lan Hà một lần. Nếu muội biết những việc này, thế nào cũng sẽ thương tâm biết bao..."
"Là Hàn Ân bức hắn tới nước này sao? Ta hy vọng thế..."
Tống Hoành Giang như một lão nhân đến tuổi xế chiều, cứ lải nhải liên miên mãi thôi.
"Giờ Hàn Ân cũng chết rồi, người cũ năm xưa, dù là kẻ địch hay bằng hữu, cũng chẳng còn có mấy người. Vừa rồi, trên đường tới đây, ta có nghĩ một hồi mà vẫn không nghĩ ra được. Không biết là vì ta quá già rồi hay vì bọn họ chết hết cả rồi."
"Chết, cũng chẳng có gì ghê gớm lắm, ta đã có được giác ngộ này rồi. Ta chống đỡ nhiều năm như vậy cùng là vì thủy tộc Thanh Giang. Hiện giờ, Thanh Ước đã lớn lắm rồi, có rất nhiều việc nó còn làm tốt hơn cả ta, ta có thể yên tâm. Duy chỉ có Thanh Chỉ, tuổi còn quá nhỏ, còn không hiểu chuyện..."
"Nói vậy, Thanh Ước cũng không đủ. Nó quá kiêu ngạo, xưa nay không chịu cúi đầu. Ta chỉ sợ, ta đi rồi, Cao Tiện không dung được nó..."
"Nhưng biết làm sao bây giờ?"
"Cuối cùng cũng có ngày này..."
"Ôi, câu nói kia thế nào nhỉ? Cái chết là công bằng nhất, đúng không?"
"Uyển Khê, vi huynh cũng không biết là mình tự tư nhiều hơn hay là vì yêu muội nhiều hơn một chút. Bao nhiêu năm rồi, có lẽ muội cũng rất đau khổ phải không?"
"Chờ khi ta đi, ta sẽ đưa muội đi cùng."
"Ngày đó sẽ đến rất nhanh thôi... rất nhanh..."
"Muội còn nhớ hoa lục bình không? Ngày nó nở đầy mặt nước sẽ trôi đạt đi khắp mọi nơi"
Tống Hoành Giang chậm rãi nói, đông một câu, tây một câu, nói đủ thứ chuyện linh tinh, giống như một lão già đang ngồi nói chuyện với người thân vận.
Luôn luôn không ngại bị người ta làm phiền kể lể chia sẻ chuyện vụn vặt.
Nhưng Khương Vọng cũng chẳng có cách nào phân biệt rõ tin tức ẩn trong những lời Tống Hoành Giang đang nức nở kia, bưởi vì có một chuyện càng kinh khủng hơn đã bày ra trước mắt hắn - khi Doãn Quan thi thuật trên nặc y không thể dốc vào đó quá nhiều sức mạnh, nên tác dụng cũng có thời hạn nhất định. Mà từ trên ngọn núi vô danh kia, Khương Vọng chạy một đường tới đây, thì sắp hết thời gian rồi.
Doãn Quan gia trì ba lần thủ đoạn trên nặc y, một lần đã được dùng khi theo dõi Đỗ Dã Hổ ở Cửu Giang Huyền Giáp, một lần dùng khi giết Đổng A, bây giờ là lần dùng cuối cùng.
Đối mặt với tu sĩ Thần Lâm cảnh, hiệu quả ẩn nấp của nặc y gần như vô dụng. Một khi thủ đoạn Doãn Quan lưu lại trên nặc y mất hết hiệu lực thì đồng nghĩa với việc Khương Vọng đang đứng trần trụi ngay trước mặt Tống Hoành Giang.
Có nghĩa là chết.
Không có bất kỳ cơ hội phản kháng nào.
Lần này, thời gian ẩn nấp cực kỳ có hạn, mà Tống Hoành Giang vẫn đang ở đó mà nức nổ.
Mấy câu chuyện chậm rãi kia chẳng khác nào tiếng đưa tang...
không gì có thể ngăn nó đến gần!
Khương Vọng cắn răng, định bụng lặng lẽ chuồn đi. Quả thật, chỉ cần hắn động một cái thôi sẽ bại lộ khí tức ngay, nhưng nếu chờ thêm nữa thì chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì nữa.
Hắn cũng chỉ có thể đánh cược một lần, cược Tống Hoành Giang đang đắm chìm trong hoài niệm sẽ bỏ qua mình.
Nhưng đúng lúc này, tiếng nỉ non dông dài trong động quật đột nhiên dừng lại.
Lập tức, một cỗ khí thế cực kỳ đáng sợ bộc phát.
Lão già xế chiều trong động quật lập tức biến thành một vị cường giả khủng bố.
Trái tim của Khương Vọng nhảy lên kịch liệt, vô thức muốn bỏ chạy, nhưng lý trí còn sót lại vẫn cố gắng khống chế tứ chỉ không cho phép mình nhúc nhích.
Nếu vị cường giả của thủy quân Thanh Giang này muốn đối phó với mình đâu cần phải bày ra tư thế như thế.
Mà sự thật chứng minh, hắn đã đưa ra lựa chọn chính xác.
Cỗ khí thế kia lóe lên một cái rồi biến mất, Tống Hoành Giang biến mất khỏi động quật.
Khi sắp bay đến dãy núi Kỳ Xương, Đỗ Như Hối đột nhiên dừng lại.
Sợi khí tức kia nãy giờ vẫn loáng thoáng, khi có khi không, cho nên ông ta cũng chỉ truy đuổi theo một phương hướng đại khái.
Nhưng đã lâu rồi ông ta không cảm nhận lại được sợi khí tức đó nữa.
Thiên Tức Quyết không có phản ứng gì.
Nhưng nhất định hung thủ vẫn còn tồn tại, còn có thể xảy ra biến hóa gì đó, cho thấy kẻ đó không thể trốn được quá xa.
Đỗ Như Hối bước một bước đã tới biên giới hai nước Trang - Thành, yên lặng cảm nhận một hỏi. Trước khi Đại tướng biên phòng của tòa thành lên tiếng, thì ông ta chuyển bước chân một cái, đi tới biên giới hai nước Trang - Mạch... sau đó là thành Bất Thục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad