Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

1214 Chương 3947

1214 Chương 39471214 Chương 3947
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng ngẫm nghĩ: "Cây này có chỗ nào đặc biệt?"
"Đây là cây có thời gian sinh trưởng lâu nhất ở trong mảnh rừng này..." Hí Mệnh nói, rồi đột nhiên nắm được điểm mấu chốt: "Không, nó đặc biệt ở chỗ, đây là thụ linh lâu năm nhất ở Thánh Thú Sơn”
Chỗ đặc biệt của nó chính là Thánh Thú Sơn!
Ánh mắt Khương Vọng cũng sáng lên: "Nó có lực lượng khởi nguyên của Nhân tộc ở Phù Lục."
Hí Mệnh nói tiếp: "Có lẽ là Khất Hoạt Như Thị Bát đã bị lực lượng của thế giới Phù Lục phong trấn vậy nên Ngao Quỳ mới không thể hoàn toàn giải phong nó được. Dù là do Nhân tộc Phù Lục cố ý hành động hay do sự bài xích bản năng của thế giới thì cũng đã tạo thành cục diện như hiện nay. Mà Ngao Quy là kẻ đã nắm giữ được "thật" của thế giới, có thể thấy được cốt lõi của vấn đề, thế nên lão cũng đang cố gắng xử lý vấn đề. Vì vậy, mới cần lực lượng khởi nguyên của Nhân tộc Phù Lục làm dẫn”
"Phải làm cách nào để dưới tình huống sức mạnh của bản thân không đủ, mà có thể giải phong trấn của lực lượng thế giới, với truyền thừa lâu đời của lão ta, chắc chắn có rất nhiều cách thức khác nhau?"
"Cũng có thể thử hỏi Tiểu Thánh Tăng xem, Huyền Không Tự tuyệt không phải là hư danh. Tốt nhất chúng ta nên tiếp thu ý kiến của quân chúng, mới tìm được con đường cuối cùng của con rồng này, sau đó chặt đứt từng cái một."
Đang nói, thanh âm của Tịnh Lễ đã vang lên: "Sư đệ, bên này!"
Mặc Nghĩ vẫn còn đang hăng say bò qua mỗi tấc đất.
Khương Vọng cùng Hí Mệnh lướt qua khu rừng rậm yên tĩnh, nhanh chóng đến chỗ Tịnh Lễ ——
Hắn ta đang ở trong một cái nham động tĩnh mịch.
Bên ngoài cái hang này có dây leo lâu năm tươi tốt, đá xanh bám day rêu, ẩn giấu rất kỹ, cũng không biết sao hắn ta lại tìm được. Giờ khắc này, cây dời đá mở, chẳng khác nào cổ mộ bị đào ra, sắc trời tràn vào. Khí tức cổ xưa mục nát vẫn đang không ngừng trôi ra bên ngoài, cũng không biết đã bị đá xanh chắn giữ bao nhiêu năm mới được tái hiện ở nhân gian.
Đi tới mới phát hiện, cái hang này vừa cao vừa rộng, bốn phương thông suốt, chỉ nhìn ở bên ngoài khó mà miêu tả hết được. Hòa thượng trẻ tuổi thanh tú đang chắp tay hành lẽ, đứng ở trước vách đá lâu đời. Phía sau đầu có một vòng Phật vang, khiến cho cái đầu trọc của hắn ta được chiếu sáng rạng rõ, dường như gián tiếp giúp cho cái sơn động này thêm phần sáng lên.
Cũng theo đó,bức nham họa to lớn, nhiễm đầy máu đỏ trước người hắn ta cũng dường như trổ nên bình dị, ấm áp hơn.
Ở trong mắt Khương Vọng, cảnh tượng này cũng chẳng khác nào một bức họa, có tên là Phật nhìn ác quỷ.
“Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ đang bận cái gì vậy?” Trong phủ tướng quân của Khánh Hỏa Nguyên Thần, tiếng bánh xe lăn rất nhỏ, giọng của bé gái vang lanh lảnh.
Liên Ngọc Thiền ngồi ngay ngắn trước bàn dài, tư thế xinh đẹp. Ngũ quan tỉnh xảo là phong cảnh đẹp nhất trong căn phòng này.
Nàng ta nghiêm túc lật xem bản thảo chất thành núi trên bàn, thỉnh thoảng đặt bút ghi chú, nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ đang nghiên cứu văn tự cổ đại, muội tự chơi một lát được không?”
Trước một bé gái kiên cường hiểu chuyện như Tật Hỏa Dục Tú, nàng ta khó mà không sinh lòng thương cảm.
Chỉ là đại địch đang ở ngay trước mắt, nàng ta không cách nào cho phép bản thân lãng phí thời gian, không tạo ra được một chút đóng góp nào.
Lúc trước những người khác đều chia nhau ra đi làm việc, Lâm Tiện là lực lượng cơ động, vừa trông coi nhà cửa vừa giám sát bộ tộc vương quyền.
Hiện tại đổi thành nàng ta ở nhà trông trẻ, cũng không có gì để nói. Dù sao nàng ta cũng ở nơi ngăn cách thiên - nhân, không sánh bằng Tịnh Lễ tiểu thánh tăng và Cơ Quan Nam mặt lạnh.
Nhưng nàng ta quyết không cho phép mình chỉ chăm chăm trông trẻ.
Từ nhỏ đến lớn, nàng ta làm cái gì cũng muốn làm tốt nhất, phụ thân yêu cầu nàng ta như vậy, nàng ta cũng yêu cầu chính mình như vậy.
Phụ thân nàng ta là Đại Trụ Quốc, nàng ta tương lai cũng phải trở thành Đại Trụ Quốc.
Chuyện mà Liên Kính Chi làm được, nàng ta cũng phải làm được. Chuyện Liên Kính Chi không làm được, nàng ta cũng phải làm được.
Theo Khương Vọng tu hành thực chất là làm “con tin), nhưng cũng là một cơ hội khó có được.
Tề Võ Đế chính vì năm xưa làm con tin nên mới có thể thoát khỏi vũng bùn cung đấu tại triều đình Đại Tế, trải qua mưa gió, thấu hiếu thế thời, thành xông vượt xa quốc chủ Đại Tề các đời trước.
Nàng ta nhảy ra khỏi miệng giếng Tượng quốc, trong tửu lâu Bạch Ngọc Kinh nho nhỏ, gặp được thiên kiêu Hoàng Hà, hy vọng của tiểu quốc, Lưu Ly Phật Tử, chân truyền Mặc gia, mở mang tầm mắt. Chẳng được mấy ngày khi thì đụng phải Chân Long Hải tộc, khi thì đấu đá sinh tử!
Cho nên nàng ta mới quý trọng thời gian, mới chuyên chú như vậy.
Tật Hỏa Dục Tú đẩy xe lăn đi tới bên cạnh nàng ta, nàng ta cũng không để ý.
“Tỷ tỷ xinh đẹp đang giải nghĩa Sáng Thế Chi Thư sao?” Cô gái nhỏ hỏi bằng chất giọng trong trẻo.
“U, phải” Liên Ngọc Thiền khi thì xem chữ, khi thì xem tranh, nghiêm túc đối chiếu ca từ Chúc Ca, dáng múa Tế Vũ, phỏng đoán cách Vu Chúc Phù Lục thời cổ sử dụng Sáng Thế Thần Văn. Nhưng cũng không he mất kiên nhẫn với cô gái nhỏ, dịu dàng nói: “Tiểu Tú muội muội cũng cảm thấy hứng thú với Sáng Thế Chi Thư sao?”
“Ma ước của muội là trở thành Vu Chúc đấy!” Tật Hỏa Dục Tú giơ bàn tay nhỏ dưới gầm bàn lên, móng tay chậm rãi dài ra, trở nên sắc nhọn, đương nhiên giọng của cô bé vẫn non nớt nư cũ.
“Ước mơ này không tệ đâu!” Liên Ngọc Thiền đặt bút không ngừng, miệng nói: “Ta đoán có lẽ chủ quán sẽ không để bụng. Nơi này có rất nhiều Chúc Ca hắn bảo các bộ tộc tìm về, muội có thể tự học, ghi nhớ chúng, sẽ giúp ích được cho mơ ước của muội”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad