Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1170: Hắn cũng không phải người Tề

Chương 1170: Hắn cũng không phải người Tề
Khương Vô Khí hiểu rõ sự ủng hộ của mình cũng không có tác dụng mấu chốt gì, phần lớn cả triều đình Đại Tê đều không cho đây là vấn đề gì. Lôi Chiêm Càn cũng biết điều này. Nhưng hắn ta còn lấy ra lải nhải, đơn giản là vì tích tụ trong long không giải được, đành tìm bừa một lý do.
Mặc dù hiểu hết nhưng Khương Vô Khí vẫn chân thành đáp lại:
"Hắn là thiên kiêu của Đại Tề ta. Đương nhiên Cô phải bảo đảm cho hắn"
Lôi Chiêm Càn bĩu môi nói: "Hắn cũng không phải người Tề."
Khương Vô Khí khép sách lại, nghiêm túc nói: "Không được nhắc lại lời này nữa. Hắn ở Tề quốc, lĩnh bổng lộc Tề quốc, giữ chức vụ của Tề quốc, làm việc trung với Tề quốc, chiến đấu vì Tề quốc, làm sao mà không phải người Tề quốc?"
Rõ rang hắn đang khá giận. "Không phải cứ sinh trong nội cảnh Tề quốc mới là người Tề. Thiên hạ lớn như vậy, từ khi mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, trong lòng hướng về Tề quốc thì là người Tề. Nếu tiên tổ Đại Tề cũng thiển cận như biểu huynh, thì Tề quốc bây giờ vẫn là một làng chài bên bờ biển mà thôi!"
Lôi Chiêm Càn oán giận, bất mãn, phàn nàn, bình phán, đều không sao. Khương Vô Khí đều có thể mặc kệ. Đây là sự thân cận trời sinh của huyết mạch.
Nhưng nếu hắn ta nói mấy lời không biết giới hạn, làm một vài chuyện dao động đến xã tắc Đại Tề, Khương Vô Khí chắc chắn sẽ không khoan dung. Đây là thể thống mà con cháu hoàng thất Đại Tề nhất định phải giữ.
Dù Lôi Chiêm Càn có kiêu ngạo nhưng vẫn phân rõ chủ thứ. Hắn ta là biểu huynh, nhưng cũng là quan lại.
Thấy Khương Vô Khí giận thật, hắn ta lập tức thỏa hiệp: "Sau này không nói nữa là được."
Nhưng hắn ta chợt nói: "Trong khoảng thời gian Khương Vọng về Lâm Tri, đã lần lượt bái phỏng Khương Vô Tà và Khương Vô Ưu, sao lại chưa từng gặp ngươi? Dù ngươi có công bằng vô tư với hắn thế nào đi nữa thì hắn cũng chẳng hướng về ngươi. Thậm chí tương lai... rất có thể sẽ trở thành chướng ngại của ngươi!"
Khương Vô Khí khẽ ho khan mấy tiếng, đặt tay lên sách, đứng dậy: "Hắn không cần phải hướng về ta."
Hắn kéo kéo tấm áo khoác long chồn, có vẻ như hơi khó chịu với tiết xuân hàn này.
Hắn chậm rãi đi tới góc ấm áp trong điện, nhàn nhạt nói: "Hướng về Đại Tề, chính là hướng về ta"
Lôi Chiêm Càn vẫn ngồi trên ghế, nhìn bóng lưng gầy gò tấm áo long chồn kia không giấu nổi kia, mà chỉ cảm thấy một sự tự tin, chắc chắn vô hạn.
Bước chân đó chậm chạp, nhưng mỗi một bước đều như đạp lên giang sơn của mình.
Hán ta nghĩ, tương lai Tề quốc nhất định là người này, không có lựa chọn thứ hai.
Đông Cung tên Trường Lạc, là chỗ ở của Thái tử, hoa các của trữ quân.
Theo như lệ cũ, Thái tử cũng có một bộ văn thần, phụ trách xử lý một phần chính sự.
Thái tử giúp Hoàng đế phân ưu, việc này là bổn phận.
Giống như Khương Vô Lượng trước kia đã từng trực tiếp tham dự vào triều chính.
Chính Sự Đường, Chiến Sự Đường, tất cả cả sự vụ quốc gia đều không gì không qua tay hắn ta, thậm chí khi Tê Hạ tranh bá, ý kiến của hắn ta trái ngược với Tề Đế, đã từng giằng co căng thẳng trên triều chính về chuyện nên chiến hay nên nghị hòa.
Đương nhiên, kết quả cuối cùng mọi người đều biết.
Nhưng Thái tử đương nhiệm Khương Vô Hoa trời sinh lười nhác, không giống với tiền nhân, chuyện gì tránh được là tránh, chuyện gì không liên quan đến Đông Cung quản thì kiên quyết không động vào, cũng không làm chuyện lập lờ nước đôi, cũng chính Tê Đế phải cứng rắn giao việc ép xuống y mới miễn cường bịt mũi xử lý một hai đầu. Mặc dù việc nào cũng làm rất thỏa đáng nhưng dù sao cũng là chuyện ít việc nhẹ, cũng không có công lao gì.
Toàn bộ Đông Cung đều giống như y, quanh năm suốt tháng không làm được mấy chuyện, có thể nói, y chính là Thái tử mở nhạt nhất từ khi Tề quốc khai quốc đến giờ.
Chẳng trách, một đám đệ đệ muội muội của y đều nhao nhao quật khởi, ai nấy đều chỉ mong tranh vị. Khương Vô Ưu, Khương Vô Tà, Khương Vô Khí, có ai không phải nhân kiệt đâu? Muốn thiên phú có thiên phú, muốn thủ đoạn có thủ đoạn, còn có cả chỗ dựa sau lưng nữa.
Mà Thái tử Khương Vô Hoa thì… tài năng, thiên phú, xử sự, không có gì xuất sắc, thậm chí mẫu tộc của y cũng vô cùng bình thường. Hà gia vốn đã không có gia thế mấy, lúc trước Khương Vô Lượng bị phế, sinh mẫu của hắn ta Ân Hoàng hậu cũng bị đày vào lãnh cung, không đến một năm đã phẫn uất mà chết.
Có lẽ là để cân bằng thế lực ngoại thích mà Tề Đế mới đưa Hà thị không có tí nền tảng nào lên làm Hoàng hậu.
Hà gia quá bình thường, thậm chí còn không được xếp vào danh sách một trăm thế gia của Lâm Tri nữa. Đệ đệ duy nhất của Hà Hoàng hậu, Hà Phú, chỉ là một người bình thường, đời sau của Hà gia, Hà Chân, cũng chỉ biết chơi chim chơi chó... hoàn toàn không có được trợ lực gì.
Dường như chỉ vì sinh sớm, lại lớn tuổi, nên Khương Vô Hoa mới chiếm được tiên cơ sau khi Khương Vô Lượng bị phế truất.
Nhưng "sinh sớm, lớn tuổi" đâu được tính là ưu thế gì đâu? Còn có một người còn lớn tuổi hơn đang bị nhốt trong Thanh Thạch Cung kia kìa!
Nước thành Lâm Tri rất sâu, ai nấy đều suy tính cho việc của mình, vô số gợn sóng xung đột dưới đáy nước, không đến lúc tra ra, sẽ không ai nhìn ra được kết quả.
Lúc này, Khương Vô Hoa đang cầm một cây kéo lớn sang bóng như tuyết sửa cánh hoa trong vườn.
Động tác của y rất chậm.
Rất tỉ mỉ, chăm chút từng tí một.
Một vị nội quan mặt trắng không râu đứng sau lưng y, khá là bối rối, nhỏ giọng báo cáo: "Ở Thủy tạ Ôn Ngọc, Thanh Dương Trấn Nam không tấn công mà tự lui, quả thực không thể đàm được.
Nhưng có vẻ như Hoa Anh Cung đã đạt được kết quả tốt. Trường Sinh Cung bên kia không có động tĩnh gì, dường như Cửu Hoàng tử vẫn không có ý định tiếp xúc với Thanh Dương Trấn Nam, ngược lại Lôi gia lại chú ý tới y. Theo lệnh của ngài, khi thám thính tin tức quan trọng nhất là không được bại lộ bản thân, cho nên tạm thời không có được tin tức cụ thể nào."
Viên nội quan nói rất nhanh nhưng rất rõ ràng: "Thanh Thạch Cung vẫn tĩnh mịch, cả tiếng vang cũng không có. Theo như tiểu nhân thấy, Điện hạ ngài hoàn toàn không cần..."
Y dừng lại.
Bởi vì Khương Vô Hoa đã dừng kéo, nhìn y.
"Cô chỉ nghe, ngươi chỉ nhìn. Không cần đánh giá, không cần có ý kiến, không cần phải nói gì với Cô ngươi nghĩ thế nào, các ngươi nghĩ thế nào"
"Có nghe rõ chưa?" Y hỏi lại.
Viên nội quan nuốt nước bọt trả lời: "Thưa rõ..."
Khương Vô Hoa cũng không tỏ vẻ uy vũ nghiêm khắc gì, khi nói những lời này, cơ thịt trên mặt y vẫn giãn ra, không hề có tính công kích.
Nhưng có ai có thể xem nhẹ ý kiến của y chứ?
Nghe được câu trả lời của nội quan kia, Khương Vô Hoa rất hài long, gật gật đầu, lại chăm chú nhìn nhánh hoa trước mặt, ngẫm nghĩ một lát mới tiếp tục đưa kéo.
Nội quan đứng hầu bên cạnh, không nhúc nhích.
Không biết qua bao lâu sau, cái mũi của Khương Vô Hoa đột nhiên giật giật.
Y vui về cười nói: "Thuốc của ta đã nấu xong rồi."
Khương Vô Hoa đưa cây kéo cho nội quan kia, ấm giọng dặn dò:
"Ngươi phải tiếp tục chăm sóc, nhất định phải chăm cẩn thận cho Thái tử phi hài lòng, không cho phép xảy ra sai sót gì. Những chuyện khác cứ tạm hoãn lại đã, việc này là quan trọng nhất"
Sau đó, y thoải mái quay người bước đi, một mình đi vào thiện phòng.
Xem ra cái gì mà Thanh Thạch Cung, Hoa Anh Cung, Dưỡng Tâm Cung, Trường Sinh Cung, đều không quan trọng bằng canh thuốc của y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad