Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3094 - Chủ niệm








Chương 3094 - Chủ niệm



Chương 3094 - Chủ niệm




Chương 3094: Chủ niệm
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đúng vậy, hắn vô cùng bội phục Lâm Hữu Tà.
Trên người Lâm Hữu Tà, hắn có thể cảm nhận được dũng khí kinh người, chấp nhất vô cùng cứng cỏi, cùng tinh thần trách nhiệm đến cố chấp!
Nàng bị quá nhiều người chán ghét nhưng sở dĩ bầu trời không đủ sáng tỏ là vì dạng người như Lâm Hữu Tà quá ít!
Trên người nàng chân chính có tinh thần Pháp gia. Nhưng lại bởi vì liên quan đến phụ thân nàng, mà từ nhỏ đã bị bức tường đen không thấy điểm cuối kia để mắt đến.
Truyền thừa của tứ đại thế gia Thanh Bài, nữ nhi độc nhất của tuyệt đại danh bộ... Việc nàng sinh ra, chính là hồi cuối của một trận bi kịch.
"Thi thể là do những manh mối tạo thành."
Khương Vọng vĩnh viễn nhớ kỹ câu tự thuật lạnh như băng này.
Nhớ kỹ việc Lâm Hữu Tà quyết tuyệt xem mình là manh mối.
Mà Lâm Hữu Tà đã chết.
Chết ở chỗ này.
Chết ở nơi cách chỗ hắn ngồi không đến ba ngàn trượng.
Chết ở nơi hắn chỉ cần lắc mình là có thể chạy đến!
Chết tại ngày 1 tháng 5 năm 3921 Đạo Lịch...
Ngày đó, dựa vào sự giúp đỡ của nàng, Trọng Huyền Thắng kịp thời tìm được Thập Tứ.
Một đôi tân nhân đoàn tụ, một mình nàng rời đi.
Khi đó, bọn họ đang ở thành Lâm Truy hô bằng dẫn bạn, vô cùng náo nhiệt mà chuẩn bị hôn lễ. Mà nàng chỉ còn lại một ý niệm, lưu lại trong Dã Nhân Lâm không người hỏi thăm, tịch mịch tán đi.
Trọng Huyền Thắng cùng Thập Tứ đang tâm sự ngoài rừng.
Mà ở cách chỗ hắn không xa, Lâm Hữu Tà bị sát hại tàn nhẫn, bị xóa đi tất cả vết tích. Vậy mà hắn lại chẳng hay biết chút nào!
Đây là hình tượng khiến người ta đau đớn đến cỡ nào.
Hắn sẽ vĩnh viễn tiếc nuối vì ngày đó đã không nói thêm mấy câu với Lâm Hữu Tà, tiếc nuối vì đã không khuyên nhủ Lâm Hữu Tà ở lại uống rượu mừng của Trọng Huyền Thắng, tiếc nuối vì đã không tiễn Lâm Hữu Tà rời đi.
Người kia là ai?
Người giết chết Lâm Hữu Tà kia...
Là ai?
Tâm hải cuộn lên sóng lớn.
Biển sóng cuồn cuồn gầm thét.
Khương Vọng cố gắng dùng tâm tước đi cảm thụ, nhưng con mèo đen do chủ niệm biến thành kia, đã hoàn toàn tiêu tán.
Cảm giác lúc đó...
Từ trong Niệm Trần, hắn cảm nhận được lúc đó Lâm Hữu Tà không hề sợ hãi.
Nàng chỉ là... Muốn dùng tâm niệm của mình, ghi chép lại cảnh tượng cuối cùng mà bản thân mình nhìn thấy kia.
Như khi nàng còn sống đã nói, là một bộ đầu Thanh Bài hợp cách, nàng cùng thi thể của nàng, đều là một bộ phận tạo nên vụ án.
Thế nhưng, nàng cũng không nhìn thấy rõ gương mặt kia.
Hoặc là nói, nàng cũng không thể dùng Niệm Trần để ghi chép lại càng nhiều tin tức hơn.
Thứ cuối cùng nàng nhìn thấy, chỉ có một bàn tay tái nhợt không huyết sắc đã hủy diệt nàng kia.
Đó là tay ai?
Bên trong Tâm Niệm, Khương Vọng ngắm nhìn rất lâu!
"Quả nhiên có vấn đề!" Trong bãi đất trống, Trọng Huyền Thắng đang xem tình báo bỗng nhiên lên tiếng.
Tiếp đó, hắn ta lại nhíu mày: "Vọng ca nhi, huynh sao vậy?"
Trên cây ngang trụi lủi kia, Khương Vọng đang ngồi xếp bằng, mở mắt.
Giờ phút này, ánh mắt của hắn vô cùng bình tĩnh, không thể nhìn ra được chút cảm xúc nào.
Nhưng lại có một loại kiềm chế cực hạn, giống như núi lửa đang dâng trào, mạch nước ngầm đang cuồn cuộn.
"Huynh sao vậy?" Trọng Huyền Thắng đứng dậy, hỏi lại lần nữa.
Thập Tứ cũng đưa tới ánh mắt lo lắng.
"Lâm Hữu Tà chết rồi." Khương Vọng bình tĩnh trần thuật.
"Sao lại nói như vậy?" Trọng Huyền Thắng hiển nhiên không ngờ với kết quả này, hắn chỉ cảm thấy bất ngờ, không hiểu vì sao Khương Vọng lại nhận định như vậy.
"Lâm gia có một môn bí pháp, gọi là Niệm Trần." Thanh âm của Khương Vọng vang lên trong khu rừng hoang vắng, như bóng đêm chảy xuôi: "Ta cũng tu thành, vừa rồi mới bắt được tin tức nàng lưu lại ở gần đây."
Đối với danh tiếng của Niệm Trần, Trọng Huyền Thắng đương nhiên đã sớm nghe thấy.
Hắn ta kinh ngạc vì Lâm Hữu Tà lại truyền môn bí thuật này cho Khương Vọng, nhưng kinh ngạc hơn là...
"Ở gần đây?"
Khương Vọng phi thân xuống khỏi cành cây cây ngang, giẫm lên từng phiến lá khô đi ra ngoài. Từng tiếng vang xào xạc, truyền đi rất xa trong đêm khuya yên tĩnh, như đang báo trước một loại nguy hiểm nào đó.
Trọng Huyền Thắng tiện tay thu hồi đống tư liệu vào trong hộp trữ vật, cùng Thập Tứ theo sát phía sau.
Thập Tứ im lặng lấy trọng kiếm ra.
Ở nơi cách đó không đến ba ngàn trượng, dù có đi vòng vài đoạn cũng chưa đến bốn ngàn trượng.
Cuối cùng dừng lại trước một gốc cây già.
Cây này không lớn hơn, cũng không cao hơn hay mục ruỗng hơn những gốc cây xung quanh là bao.
Bên trong Dã Nhân Lâm ít người lui trới này, nó chỉ là một gốc cây bình thường.
Nhưng quân công Hầu trẻ tuổi nhất Đại Tề đế qHaafc, lại ngừng chân ở nơi này.
"Tâm niệm sau cùng của nàng nói cho ta. Nàng chết ở nơi này."
Khương Vọng đưa ánh mắt tỉ mỉ nhìn về nơi xa, giống như đang chăm chú nhìn xem là ai đang đi tới nơi rừng sâu vào đêm khuya hoang vắng này.
Thanh âm cũng có chút lay động: "Thời gian là vào đêm khuya ngày 1 tháng 5 năm 3921, lúc trời còn chưa sáng. Lúc đó, nàng hẳn phải rời khỏi quận Lộc Sương rồi mới đúng, nhưng không biết vì sao lại còn ở trong Dã Nhân Lâm... Nàng hẳn là chạy về phía hcusng ta, nhưng động tĩnh bị chôn vùi, nàng cũng bị kẻ kia đuổi kịp ở nơi này."
Khương Vọng đưa tay dán lên gốc cây trước người: "Ngay ở chỗ này. Ta nghĩ hình như nàng đã phát hiện ra cái gì..."
"Là ai giết nàng?" Trọng Huyền Thắng lên tiếng: "Nàng có nói cho huynh biết đáp án không?"
"Không có." Khương Vọng lắc đầu, dùng một loại ngữ điệu hoàn toàn không có cảm xúc, chậm rãi miêu tả: "Ta chỉ nhìn thấy một bàn tay, trắng bệch, lạnh lùng."
Thập Tứ trầm mặc nhìn hắn, chỉ cảm thấy giờ khắc này Khương Vọng đặc biệt lạnh lùng.
Nhưng sự thống khổ của hắn lại rõ ràng như vậy.
Một loại cảm xúc áy náy nào đó, khiến cho sự thống khổ càng thêm mãnh liệt.
"Ta không biết đó là tay của ai?" Hắn lên tiếng.
"Không sao." Giờ khắc này thanh âm của Trọng Huyền Thắng rất ôn nhu: "Lâm Hữu Tà đã nói ra đáp án."
Khương Vọng sững người, chuyển mắt tới: "Là ai?"
Trọng Huyền Thắng lấy ra mấy phần tư liệu, đưa cho Khương Vọng, dùng ngữ tốc ổn định để hòa hoãn cảm xúc của Khương Vọng: "Ta đã tổng kết tình báo của các thế lực lớn ở quận Lộc Sương, từ đó phân tách kết cấu quyền lực hiện tại của nơi này, cũng phát hiện ra một chuyện rất bất thường. Trong ấn tượng của ta, Lạc Chính Xuyên - quận trưởng quận Lộc Sương là một kẻ có thủ đoạn, vậy mà lại bị tước mất quyền lực, không còn quyền nói chuyện."
"Ai đã tước quyền lực của Lạc Chính Xuyên?" Khương Vọng vừa lật xem tư liệu trong tay, vừa hỏi.






Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad