Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1045: Tiếc nuối

Chương 1045: Tiếc nuối
Trước đó bất kể là Phi Tuyết Kiếp hay Phúc Hải Kiếp, bất kể gian nan đến mức nào thì ít nhất hắn cũng biết mình đang nhập kiếp, biết hẵn nên nỗ lực ứng phó. Mà Vấn Tâm Kiếp căn bản khiến người ta không có cảm giác, khiến người ta chết cũng không biết là chết như thế nào.
Sở dĩ Khương Vọng có thể lông tóc không tổn hao mà vượt qua kiếp nạn này, có nguyên nhân rất lớn là nhờ vào yếu tố vận may.
Đầu tiên là vì hắn đã trải qua một lần khảo vấn với đạo tâm ở phế tích Khô Vinh Viện, xem như cũng có kinh nghiệm chống cự nhất định đối với "Vấn tâm" tương tự.
Mà càng quan trọng hơn chính là, lúc này Khương Vọng đang vào thời điểm đạo tâm sạch sẽ nhất, thuần triệt nhất, không chê vào đâu được nhất.
Bởi vì ngay trước khi nhập kiếp, tất cả mặt trái của hắn vừa bị Trang Thừa Càn dẫn đường ra để sinh thành tâm ma.
Mà vừa rồi, tâm ma đại biểu cho mặt tối đã bị Trang Thừa Càn tiêu diệt.
Có thể nói lúc này tâm của Khương Vọng đang trong suốt như lưu ly, đang vào thời điểm không sợ "Vấn tâm" nhất!
Vô xảo bất thành thư (1), trùng hợp là công kích của Trang Thừa Càn nhằm vào Khương Vọng đã trợ giúp Khương Vọng bình yên vượt qua kiếp nạn này.
(0) Trùng hợp một cách kỳ lạ Trong một mảnh phồn hoa, Khương Vọng có thể cảm nhận rõ được căn nguyên thần hồn mà trước đó hắn chủ động chia cắt đã nhanh chóng được tu bổ xong.
Cảm giác thiếu hụt sâu trong thần hồn rốt cuộc cũng tiêu tán.
Thể xác và tinh thần đều đạt được thỏa mãn, loại cảm giác này khiến người ta say mê.
Tựa như sau màn đêm vĩnh hằng, xuân thảo sinh trưởng, xuân hoa tràn ra, trong thần hồn cũng đang nổ "Hoa".
Đó là một loại trưởng thành bồng bột đầy mạnh mẽ, thần hồn trở nên càng cứng cỏi, càng khỏe mạnh.
Nếu nói sau lần độ kiếp trước đó, thứ tăng lên chính là số lượng, vậy thì sau Vấn Tâm Kiếp này, cái tăng lên chính là chất lượng của sức mạnh thần hồn.
Dùng thần hồn Nặc Xà để thể hiện trực quan thì hắn vẫn có thể phóng ra khoảng ba ngàn con thần hồn Nặc Xà, nhưng mỗi một con đều mạnh hơn trước đó gấp mười lần.
Khương Vọng không kịp cảm nhận bản thân kỹ càng, cũng không có tâm tư quan sát biến hóa của Hồng Trang Kính. Sau khi thành công độ kiếp, hắn lập tức thoát khỏi thế giới trong gương để quay lại Thông Thiên Cung.
Đúng là hắn muốn thừa dịp trước khi Trang Thừa Càn vượt qua Vấn Tâm Kiếp, lau đi căn cơ của gã ở Thông Thiên Cung, gia nhập cuộc chiến của kiếm linh Trường Tương Tư và Minh Chúc, sau đó hoàn toàn chém chết Minh Chúc!
Đây là thời cơ thắng bại!
"Xuân hoa nở, thu nguyệt bạch..."
Một giọng nữ dịu dàng ôn nhu đang ca hát.
Tiếng hát đễ nghe như thế, giọng nói quen thuộc như thế.
Trang Thừa Càn tùy ý mà ngồi dưới đất, hơi nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn về phía trước.
Trong bóng tối vô tận phía trước, có một luồng ánh sáng duy nhất soi tỏa.
Nơi đó có một dáng người thướt tha, mặc chiếc váy trắng, tóc đen như thác nước.
Nàng đứng bên một gốc cây liễu rũ, cứ như không chịu nổi gió đêm.
Nhưng giọng hát nàng lại thật động lòng, khiến người ta mơ màng như rơi vào cơn say, như mộng như huyễn.
Phi Tuyết Kiếp đã trôi qua lâu rồi thì không cần nói đến, lần thứ hai thần hồn của Khương Vọng tiến vào thế giới trong gương thì hắn có bảo Hướng Tiền tiến hành giám sát.
Trong những thông tin đã biết, Trang Thừa Càn cũng không rõ Khương Vọng trải qua chuyện gì ở thế giới trong gương, nhưng có thể biết được hai điểm. Thứ nhất, tiến vào thế giới trong gương là một chuyện nguy hiểm, thứ hai, mỗi lần đi ra, sức mạnh thần hồn của Khương Vọng đều có được bước trưởng thành vượt bậc. Bởi vậy gã cũng biết, thế giới trong gương tất nhiên có liên quan đến thần hồn, có khả năng là khảo nghiệm nào đó nhằm vào thần hồn.
Cho nên lúc bị kéo vào thế giới trong gương, gã lập tức vận dụng bí pháp phòng hộ thần hồn để cố thủ.
Nhưng Vấn Tâm Kiếp cũng không công kích gã, mà nó giống như một mặt gương, chiếu rọi bản tâm chân ngã, chiếu ra tiếc nuối sâu nhất, bí ẩn nhất dưới đáy lòng của gã.
Có vẻ gã cũng trúng chiêu.
Lúc này gã đang ngắm nhìn tấm lưng đó, lắng nghe tiếng ca kia, gã ngây ngô như rơi vào cơn say.
Ai trên thế gian này không có tiếc nuối?
Ai chưa từng đau khổ, chưa từng có thời khắc bi thương?
Cho dù là Chân Nhân đương thời, nhất đại hùng kiệt, gã cũng sẽ có những đêm khuya tĩnh lặng, không chịu nổi mà quay đầu.
"Xuân hoa nở, thu nguyệt bạch. Một vết tuyết sắc, cực kỳ khó qua. Là tương tư đến."
Nữ nhân kia đang ca hát.
Nàng hát rằng —— "Minh quang rơi, lướt qua gương. Trăm năm sinh tử, tam thế có sai lệch. Là ai cười ta?"
Tiếng ca mang theo chút ngọt ngào, chút ai oán, mang theo tình ý, mang theo tưởng niệm.
Trang Thừa Càn nhất thời ngẩn ra.
Đã bao nhiêu năm rồi gã không còn nghe được tiểu khúc tương tư này?
Trong cuộc đời này, gã không hối hận đã phản bội Ung Quốc, cắt đất tự lập. Không hối hận đánh võ quy ước ngầm, nhiễu loạn trật tự Tây Cảnh, dẫn thế lực Đạo môn vào lãnh thổ. Không hối hận tất cả những hành động lợi dụng, mưu tính, trao đổi và vứt bỏ.
Từ một vô danh tiểu tốt, gã bước từng bước một trưởng thành thành một danh tướng bách chiến bách thắng. Từ một vị tướng quân, gã vượt qua ngạch cửa khổng lồ nhất, trở thành đế vương.
Có một số việc cần phải vứt bỏ, có một vài lựa chọn cần phải đưa ra.
Lúc đó ở Tây Cảnh, thế cục quần hùng đã đứng vững gót chân, tất cả tài nguyên đều bị chia cắt hầu như không còn, duỗi tay muốn lấy bất cứ tài nguyên gì cũng phải đi giành trong chén của người khác, xã tắc vừa lập là ngàn khó vạn khó.
Hễ có một bước đi sai, gã sẽ không gầy dựng nên được Trang Quốc.
Trên con đường đi tới, gã kiên định không hối hận.
Nhưng chỉ có một sự kiện, chỉ có một người, gã thật sự vấn tâm hổ thẹn.
Gã không thể phủ nhận, cũng không thể không đối mặt.
Người kia, đang ở trước mắt gã.
Tiếng ca kia đang ở bên tai gã.
"Uyển Khê..." Gã nỉ non.
Nữ nhân kia hát càng êm tai, gã nghe càng say mê.
Hắc ám càng sâu, càng nặng.
Hình như thế giới trong gương đen tối đến cùng cực này muốn đồng hóa Trang Thừa Càn vào trong đó.
Hai chân Trang Thừa Càn biến mất trước, tan vào hắc ám, sau đó là thân thể, là cánh tay.
Gã đang từng chút từng chút, dung nhập vào bóng tối này.
Hắc ám thong thả mà bò lên trên, bò lên trên cổ, bò đến dưới môi.
Cuối cùng.
Trang Thừa Càn há mồm.
"Hỏi thế gian ai có thể không thẹn? Đến khổ hải trăn trở thân lì này.
Gã chậm rãi nghiền ngẫm những lời này.
Sau đó gã đứng lên.
Vốn dĩ phần lớn thân thể gã đều đã tan biến.
Nhưng sau động tác đứng lên của gã, toàn bộ thân thể, hai chân của gã lại hiện ra lần nữa.
Tựa như gã... Trực tiếp lôi kéo mình trở về từ bóng tối cùng cực của thế giới trong gương này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad