Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1959: Tinh Hà Vi Lan (2)

Chương 1959: Tinh Hà Vi Lan (2)
Người nước nhỏ muốn thành tựu Động Chân đã rất khó khăn. Suy nghĩ đến Kỷ Thừa bị ngăn cách ở ranh giới Thần Lâm cũng có thể hiểu được, khó đến mức không chỉ là con đường của bản thân.
Nhớ tới một cái tát kia của Cố Sư Nghĩa, Khương Vọng không khỏi nói: “Thật là kỳ nhân!”
“Tạm thời cứ xem ông ta là một người hành hiệp trượng nghĩa là được rồi!” Trọng Huyền Thắng nói.
“Sao lại nói vậy?” Khương Vọng hỏi.
“Mặc dù danh tiếng của ông ta rất tốt, nhưng thứ như danh tiếng...” Trọng Huyền Thắng khịt mũi một tiếng: “Huynh còn bị truyền thành ác đồ phản quốc, tặc tử thông ma. Hiện tại lại là nghĩa sĩ quốc gia, là thiên kiêu mất tích chịu oan khuất của Đại Tề.”
Hắn ta cười nói: “Thật không dễ dàng gì!”
“Luận hành động chớ luận tâm tư, nếu luận tâm tư há có ai toàn vẹn?” Khương Vọng lại nói: “Nếu cứ phải suy đoán xem đằng sau mọi chuyện có mục đích gì khác thì khó ai có thể tin tưởng được.”
“Đương nhiên. Cho nên ta nói, tạm thời ông ta là người tốt.” Trọng Huyền Thắng lơ đễnh nói: “Ông ta cứu huynh có mục đích gì, đợi sau khi tiếp xúc gần hơn rồi hãy nói. Nếu từ nay về sau không còn qua lại thì cũng không cần nhắc tới nữa.”
Khương Vọng liền nói: “Ta rất cảm tạ chuyện ông ta cứu ta một mạng, sau này nếu có cơ hội, ta sẽ dốc hết sức mình báo đáp. Về phần ông ta là người như thế nào, chỉ có duyên gặp mặt một lần, ta không dám phán đoán, lại càng không nghi ngờ. Vậy nên để sau này xem đi!”
Trọng Huyền Thắng nở nụ cười: “Ít nhất là chúng ta nhất trí.”
“Đúng vậy.” Khương Vọng cũng cười.
Trong nhiều trường hợp, hai người họ có thể là hai người hoàn toàn khác nhau.
Nhưng bọn họ đều rất tỉnh táo, biết trên thế giới không phải chỉ có kiểu người giống như bản thân mình. Biết quy tắc trong cuộc đời của mình không phải là quy tắc duy nhất trên đời này.
Bọn họ đi cùng hướng, nhưng không phải nhắm mắt theo đuôi.
Hai người đều đi trên con đường của riêng mình.
Từ đi ra khỏi Thái Hư huyễn cảnh, trong lòng Khương Vọng hơi động, giương mắt nhìn trời.
Trên bầu trời kia dường như gợn sóng.
Không biết vì gì, hắn nghĩ đến Khánh Hỏa Kỳ Minh ở Phù Lục.
Có lẽ U Chi Đồ Đằng là lý tưởng của cả bộ tộc Khánh Hỏa, nhưng lý tưởng này không thuộc về Khánh Hỏa Kỳ Minh.
Gia gia của Khánh Hỏa Kỳ Minh là dũng giả của bộ tộc, nhưng phụ thân của y là sỉ nhục của cả bộ tộc, dưỡng phụ của y là Vu Chúc mạnh nhất cả lịch sử bộ tộc Khánh Hỏa đã hoàn thành U Chi Đồ Đằng sơ bộ…. Tất cả bọn họ đều vì nó mà chết.
Cả bộ tộc Khánh hỏa bị một lý tưởng xa vời khó khăn kéo đổ.
Mà Khánh Hỏa Kỳ Minh chỉ là một thiếu niên đã mất đi phụ thân, mất đi gia gia, lại mất cả dưỡng phụ.
Bởi vì đã mất đi qua nhiều, nên y sợ hãi U Thiên, không dám tới gần địa quật, cho nên bị bộ tộc coi là sỉ nhục, chửi là kẻ hèn nhát. Mặc dù kế thừa chức vụ Vu Chúc nhưng lại không được ai tôn trọng.
Khương Vọng chưa từng nghĩ kỹ xem khi nhảy xuống U Thiên Khánh Hỏa Minh đang nghĩ cái gì.
Bọn họ chỉ gặp nhau một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, ngoại trừ một đóa Chích Hỏa Cốt Liên thiêu đốt sau lưng kia, dường như không hề có dấu vết gì về nhau. Nhưng giây phút Khánh Hỏa Kỳ Minh nhảy xuống kia thi thoảng vẫn hiện ra trong đầu hắn, khi hắn ngắm nhìn bầu trời.
Có người sinh ra đã cường đại, có người có thể vĩnh viễn không thể chiến thắng sự bình thường. Nhưng, dưới cùng một mảnh trời sao, phải chăng bọn họ đều có quyền được sinh tồn như nhau? Hay là nói, vật tranh trời chọn, người nhanh mới có thể sinh tồn?
Đây là vấn đề mà Khánh Hỏa Kỳ Minh để lại trong lòng Khương Vọng.


Khúc quốc nằm ở khu vực giao thoa giữa bắc vực và đông vực, cũng được xem là một quốc gia có chủ quyền độc lập, có tranh chấp từ lâu với Trịnh quốc.
Đương nhiên, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, xung đột của hai quốc gia này chỉ có tính hình thức, trên thực tế thì chưa từng có hành động gì lớn, có thể nói là đánh yểm trợ lẫn nhau.
Từ nhiều năm trước tới giờ, kẹt giữa ba nước bá chủ mạnh vì gạo, bạo vì tiền là Cảnh, Tề, Mục, hai nước Khúc, Trịnh này cũng coi như là thuận buồm xuôi gió, thời gian trôi qua không tệ.
Nói đến Khúc quốc, ấn tượng đầu tiên của Khương Vọng chính là Đại tướng trấn biên của Khúc quốc đã bị Địa Ngục Vô Môn ám sát. Đây là nhiệm vụ đầu tiên từ khi Doãn Quan tổ kiến nên Địa Ngục Vô Môn, khi ấy đã chấn động Đông Vực, vì vậy Địa Ngục Vô Môn thành danh chỉ sau một trận chiến.
Sau đó, mãi cho đến khi Doãn Quan thành tựu Thần Lâm, bên Khúc quốc mới dừng việc hạ văn thư truy nã.
Bước chân lên ranh giới Khúc quốc, một cảm giác thật tự nhiên trào lên.
Đến đây rồi thì xem như đã trở lại Đông Vực.
Mặc dù trên thảo nguyên rất an toàn thanh thản, nhưng cuối cùng vẫn không khiến người ta an tâm như Đông Vực.
Dù sao, chức quan tước vị của hắn vẫn có giá trị nhất là khi ở Đông Vực.
Mặc dù nếu tra cứu kỹ càng thì, ở Đông Vực, ngoại trừ Tề quốc, hình như hắn chưa từng an ổn…
Khi hắn rời Đông Vực đã là đầu tháng tám, quay về Đông Vực lại đã tháng chín. Phong hà tịnh vãn, một trong bảy cảnh quan của Lâm Tri cũng đã qua.
Trong một tháng ngắn ngủi này, hắn đã trải qua nhiều lần sinh tử, lượn một vòng tròn thật lớn, vòng qua Bắc Vực quấn về Đông Vực, khó tránh khỏi hơi xúc động.
Lúc này vết thương trên người hắn đã hoàn toàn tốt rồi, thể xác tinh thần đều đã khôi phục lại trạng thái đỉnh cao.
Cũng không biết có phải gần đây hắn vẫn luôn dùng Ngũ Phủ Đồng Diệu để khôi phục nguyên thân của mình nên sức mạnh tiêu tán quá nhiều hay không, tóm lại thì Như Ý Tiên y cũng đã khôi phục xong xuôi.
Cuối cùng, cũng không cần phải mặc áo vải rách bọc ngoài áo vải đay như tên ăn mày nữa rồi…. Quải trượng đầu rồng cũng không còn người ta nhìn thành đả cẩu bổng nữa…
Có đôi khi Khương Vọng sẽ nghĩ, dù triều đình Tề quốc không có yêu cầu gì với hắn, nhưng hắn cũng không thể dùng trạng thái như vậy để tự bộc lộ thân phận….
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad