Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3070 - Nhất Sinh Giận Dỗi Với Tà Dương (2)



Chương 3070 - Nhất Sinh Giận Dỗi Với Tà Dương (2)




Chương 3070: Nhất Sinh Giận Dỗi Với Tà Dương (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cuối cùng, vào ngày chính tế, Đại Tề Thiên Tử đã đích thân đến hiện trường, dâng một nén nhang cho lão hầu gia.
Trọng Huyền Vân Ba đã dùng cả cuộc đời để diễn giải lòng trung thành, sự dũng cảm và cam kết của mình.
Con đường ông ta muốn đi và bổn phận ông ta nên thực hiện đều đã được hoàn thành.
Giải quyết xong chuyện sau lưng, giành được thiên hạ chi danh.
Đối với nhân sinh của một đời người mà nói, như thế nào mới tính là không có tiếc nuối?
Khương Vọng còn trẻ, cũng không biết được câu trả lời.
Trong điện đường, Trọng Huyền Thắng mặc đồ tang, quỳ gối ngồi ở phía bên trái chủ vị.
Quan Quân Hầu Trọng Huyền Tuân, quỳ gối ở đối diện hắn ta.
Hai huynh đệ đều cung kính hành lễ đối với mỗi người tới tế điện, cảm tạ họ đã tới đưa tiễn tổ phụ.
Khó mà tưởng tượng được rằng Thập Tứ đã lo liệu toàn bộ tang lễ này. Ngay cả khi mọi thứ được giữ đơn giản, thì đó cũng là một thử thách quá lớn đối với mọt nữ tử từ trước đến nay mấy ngày cũng không nói một câu như nàng.
Những chuyện nghênh đón tiễn đưa như thế này, Minh Quang đại gia luôn nhận lấy làm, không cho phép bất kỳ ai đoạt lấy danh tiếng.
Nhưng lần này không còn cách nào khác.
Vốn tu vi của bản thân đã không ổn, tâm tư lại lơ đãng. Cũng không biết vì lý do gì lại phát sinh sự cố khi đang vận chuyển đạo nguyên, đến cả Nội Phủ cũng suýt nữa thì tan vỡ mất một tòa. May là lúc đó ông ta đang nghỉ ngơi trong phủ Quan Quân Hầu, Trọng Huyền Tuân mới kịp thời phát hiện, hỗ trợ trấn trụ.
Dù vậy, ông ta cũng phải nằm trên giường mấy ngày rồi.
Tối qua Khương Vọng nhìn thấy ông ta khi đang túc trực bên linh cữu, suýt nữa thì không nhận ra ông ta. Cả người tiều tụy đến mức không còn hình dáng, quỳ ở đó không nói lời nào, chỉ liên tục chảy nước mắt.
Sau đó, Trọng Huyền Tuân phải cưỡng ép đánh ngất ông ta, rồi đưa ông ta về nghỉ ngơi.
Khương Vọng giúp đỡ từ trong ra ngoài, nhưng kỳ thực cũng không cần hắn làm cái gì cả. Chỉ là giúp chào đón những vị khách đến cũng tế trong nội viện.
Về phần tứ thúc của Trọng Huyền Thắng – Trọng Hyền Minh Hà, ông ta không trở về Lâm Truy, chỉ tế bái từ xa ở đảo Vô Đông.
“Thanh Dương!”
Theo tiếng gọi thân mật, là Sóc Phương Bá thế tử Bảo Trọng Thanh, đang cùng một vị nữ tử đoan chính mỹ lệ bước vào nội viện.
Có vài người gọi như vậy vì thân thiết, những cũng có vài người gọi như vậy lại chỉ khiến ngươi cảm thấy.
Bảo Trọng Thanh hiển nhiên là người sau.
Nhưng Khương Vọng cũng không biểu hiện gì, chỉ đưa tay dẫn đường: “Mời vào bên trong tế bái.”
Lúc này, vẻ mặt của Bảo Trọng Thanh vô cùng nghiêm túc. Nhưng sự ung dung kiêu ngạo giữa hai cung lông mày vẫn có thể chứng tỏ rằng, trong khoảng thời gian này y sống rất thảnh thơi hạnh phúc. Người nữ tử đứng bên cạnh y, chắc hẳn là thê tử y mới kết hôn vài tháng trước, nữ nhi của quận thủ quận Thương Thuật – Miêu Ngọc Chi. Nàng ta cũng vô cùng tự nhiên và hào phóng thi lễ với Khương Vọng, miệng chào ‘Võ An Hầu’.
Nhiều môn sinh của Bảo thị và Tống Diêu đã triển khai hợp tác trên rất nhiều phương diện, cũng phát triển rất tốt về mọi mặt.
Bảo Trọng Thanh vỗ cánh tay Khương Vọng một cái nói: “Nén bi thương.”
Rồi mang theo vẻ áy náy nói với Miêu Ngọc Chi: “Nàng đang mang thai, đi vào không tiện, cứ ở bên ngoài đợi ta là được rồi.”
Miêu Ngọc Chi rất hiểu chuyện nói: “Phu quân đi đi.”
Bảo Trọng Thanh lại mở miệng nhờ Khưng Vọng chiếu cố nàng ta một chút, rồi một mình tiến vào điện đường.
Hai người này nhìn thì có vẻ rất ân ái, nhưng ân ái thì có liên quan gì đến người bên cạnh?
Thành thật mà nói, Khương Vọng không hiểu y tới đây để làm gì. Sóc Phương Bá đã đích thân tới đây bái tế, lại nói, tức phụ của ngươi mang thai, không tiện tham dự bái tế, vậy ngươi còn dẫn nàng ta tới đây làm gì?
Khương Vọng ra hiệu cho hạ nhân mang tới một cái ghế mềm, mời Miêu Ngọc Chi ngồi đợi.
Sau khi rất lễ phép cảm ơn, Miêu Ngọc Chi ngồi xuống chiếc ghế mềm. Chợt cười nói: “Nhớ lúc đó Ôn cô nương có tổ chức hội thơ mấy lần, nói là Võ An Hầu sẽ đi. Ta cũng tới tham gia, nhưng lại không gặp được người đâu.”
“À.” Khương Vọng phản ứng lại, tự giễu đáp: “Ta có biết thơ phú gì đâu cơ chứ? Lần đầu tiên Ôn cô nương mời ta đi, ta cũng mặt dầy tới đó, từ đầu đến cuối như mộng du vậy. Mấy lần sau đó, cũng không thể không biết xấu hổ mà tham dự nữa.”
Miêu Ngọc Chi che miệng cười nói: “Các nàng đều nói ngài tâm tư nhanh nhạy, rất hiểu thơ tình.”
Nhớ lại lần tham gia hội thơ lần đó, trừ ba câu ‘tốt’, ‘rất tốt’, ‘rất không tồi ra, thì hắn không nói câu nào khác cả.
Hóa ra thế cũng gọi là ‘tâm tư nhanh nhạy’.
“Bọn họ đều là những cô nương lương thiện, dù sao thì lời nói thật cũng dễ tổn thương người khác.” Khương Vọng nói.
“vậy nhiều cô nương lương thiện như vậy, không biết hầu gia có nhìn trúng ai chưa?” Miêu Ngọc Chi cười hỏi.
Khương Vọng lắc đầu: “Con đường tu hành dài dằng dặc, tạm thời chưa nghĩ tới
“Cũng đúng, một nhân vật trí tại nơi cao như hầu gia thế này, sẽ không bị trói buộc với nhi nữ tư tình được.” Miêu Ngọc Chi nói, lại đột ngột chuyển chủ đề: “Lần trước ngài cũng không tới hôn lễ của ta và Trọng Thanh. Nên hôm nay ta mới có thể diện kiến anh hùng của Đại Tề ta.”
Khương Vọng giải thihcs: “Lúc ấy còn có chuyện quan trọng khác...nhưng ta đã đưa lễ vật tới rồi.”
Miêu Ngọc Chi lại cười, nàng ta tựa hồ rất thích cười, cười lên đúng là vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là hai lúm đồng tiền, rất động lòng người. Chẳng trách Bảo Trọng Thanh đi đâu cũng đưa nàng ta theo.
Khương Vọng phụng bồi nói vài câu, liền tự giác đi nghênh đón những người khác.
Không lâu sau, Bảo Trọng Thanh tế bái xong, quay lại đón Miêu Ngọc Chi, lại cùng Khương Vọng nói qua nói lại khách sáo một lúc, lúc này mới từ giã. Phu thê hai người ân ân ái ái, tay trong tay ra về. Trai tài gái sắc, gia cảnh tương hỗ, quả thực là một đôi khiến người ta cảm thấy hâm mộ.
Thấy đôi phu thê này vừa rời khỏi, người được coi là nhà mẹ đẻ của Dịch Thập Tứ tới giúp đỡ Dịch Hoài Dân, liền bu lại: “Thê tử y mang thai hài tử, tại sao lại cố ý tới nói chuyện vui vẻ gì với ngươi thế? Sao vậy, có công lao của ngươi à?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad