Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1028: Cạnh vách núi

Chương 1028: Cạnh vách núi
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng nữ thô kệch: "Tiểu Sương, ngươi đang vụng về làm gì đó! Đó là phòng của cố Trưởng công chúa, nếu lỡ tay làm hỏng gì đó thì coi chừng ta lột da người!"
"Vâng!" Tiểu Sương vội đáp: "Không cẩn thận đụng phải dây đàn, không có chuyện gì cả!"
"Thật là, mổ to con mắt ra mà làm!" Nữ tử giọng thô đó vừa chửi vừa đi xa.
Tiểu Sương thè lưỡi, nhìn Khương Vọng, nói nhỏ: "Thật ra ma ma là người tốt, bà ấy đang nhắc nhở ta đó! Chỉ là nói chuyện có hơi lớn tiếng..."
"Ồ, ra là vậy. ' Khương Vọng hơi mất tập trung.
Hắn đang bàn bạc hướng đi với Khương Yểm trong Thông Thiên Cung.
"Ân công, ngài đến thủy phủ... là có chuyện gì sao?" Tiểu Sương nói nhỏ, vừa nói xong lại tự lắc đầu: "Không tiện thì không cần nói đâu."
Nàng ta trộm nhìn Khương Vọng: "Ta muốn hỏi là có thể giúp gì được cho ngài hay không ấy mà"
"Bảo nàng ta dẫn ngươi đi tìm Tống Thanh Chỉ, chính là bạn nhỏ kia của An An, chắc là ngươi vẫn còn nhớ." Khương Yểm lại đang vạch ra kế hoạch: "Nó là viên ngọc quý trên tay Tống Hoành Giang, chúng ta có thể dùng để tự bảo hộ."
"Ngươi đừng có nhắc An An với ta." Khương Vọng trả lời trong Thông Thiên Cung với giọng nói lạnh lùng: "Ta sẽ không vô liêm sỉ đến mức dùng một đứa bé gái để uy hiếp Tống Hoành Giang,"
Suốt chặng đường hắn hết sức phối hợp với Khương Yểm, gần như là nói gì nghe nấy. Lúc này, lời từ chối này là làm rõ giới hạn cuối cùng.
Dường như hắn sớm đã quên mất sò nữ đã tiện tay cứu lấy lúc ấy, ấn tượng sâu sắc hơn với hắn là đoạn đường cõng Bạch Liên chạy trốn kia, sự dũng cảm và nhiệt huyết cùng với sự sống, cái chết như ngàn cân treo sợi tóc khi đó.
Khương Vọng cũng không mong đợi gì với sự mang ơn của Tiểu Sương, tuy nhiên trong lòng cũng có mấy phần ấm áp.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn lên tiếng nói: "Thật không dám giấu, ta trốn ở thủy phủ là để tránh họa. Kẻ thù của đang truy sát ta. Đợi qua khỏi nguy hiểm, ta sẽ lặng lẽ rời đi."
Tiểu Sương khẽ nói: "Chỗ này là phòng của cố Trưởng công chúa, trừ thiếu quân lâu lâu sẽ đến ngồi ra thì ngày thường cũng sẽ không có ai lui tới. Ngài có thể trốn ở đây. Nếu bên ngoài có tin tức gì, ta có thể giúp ngài đi xem."
Khương Vọng ấm giọng cười một tiếng: "Vậy thì đa tạ ngươi, ngươi thật tốt bụng"
Tiểu Sương lại đỏ mặt, ngại ngùng hết một hồi, mới nói: "Kẻ thù của ngài có dáng vẻ thế nào? Ta đi xem xem có còn ở Thanh Giang không. Thủy quân và Thiếu quân đều ở nhà, ta không sợ."
Rõ ràng nàng ta vẫn chưa biết chuyện Đỗ Như Hối chạm mặt Tống Hoành Giang trước Thủy phủ.
"Là một ông già tóc đen." Khương Vọng cũng không có ý muốn từ chối, chỉ nhắc tới: "Nếu ngươi đi quan sát tình hình, thì nhất định phải cẩn thận"
"Ta biết rồi... Vậy ta đi đây."
Tiểu Sương nói nhỏ xong, quay người nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Gần như chân trước nàng ta vừa đi, chân sau Khương Vọng cũng rời bước, dự định len lén trốn khỏi Thanh Giang thủy phủ.
"Sao phải đi?" Rõ là Khương Yểm rất không vui với quyết định của Khương Vọng, chế nhạo từ trong Thông Thiên Cung: "Không phải nàng ta bảo ngươi trốn ở đây à?"
"Việc gì phải nói bóng gió kiểu này?"
Mấy ngàn con thần hồn Nặc Xà bơi lượn sâu trong Nội Phủ, thăm dò nơi chưa biết, ẩn giấu tâm trạng, bản thể thần hồn của Khương Vọng vẫn ở trong Thông Thiên Cung, trò chuyện với Khương Yểm: "Chuyện quan trọng nhất bây giờ là chạy trốn."
Không phải hắn không tin tưởng Tiểu Sương, nhưng sẽ không đem an nguy của mình gửi gắm lên sự tin tưởng chưa hiểu sâu này.
Sống sót không hề là một chuyện dễ dàng, cần phải rất rất cẩn thận.
"Ngươi cảm thấy, bây giờ rời khỏi Thủy phủ, là có thể trốn được sao?" Khương Yểm lại hỏi.
Tình hình bây giờ là Đỗ Như Hối và Tống Hoành Giang vào Ma quật dưới đáy nước, Khương Vọng bị ép đành phải thông qua chiếc gương đồng kia, chạy trốn vào trong Thanh Giang thủy phủ. Xuất phát từ một nguyên nhân nào đó, Khương Yểm cũng không báo cho hắn biết việc Trang Cao Tiện cũng ở ngay tại hiện trường. Chẳng qua, một Đỗ Như Hối cũng đủ để Khương Vọng bó tay bó chân rồi.
"Vậy ngươi nói xem bây giờ phải làm sao?" Khương Vọng không vui hỏi.
Nhưng loại "không vui" này, đã bị che giấu phần lớn.
Thật sự nội tâm của hắn cũng đồng ý với phán đoán của Khương Yểm. Đỗ Như Hối rõ là có một cách nào đó truy tung được hắn, mà hắn chưa chắc còn có cái Thanh Giang thủy phủ thứ hai có thể ẩn mình.
Cho nên rời khỏi Thanh Giang thủy phủ thật sự là rất nguy hiểm, mà ở lại Thanh Giang thủy phủ, đợi đến khi Tống Hoành Giang trở về thì cũng nguy hiểm giống vậy.
"Bởi vì ngươi quá yếu, chúng ta thật sự hết lựa chọn... Không phải sao?"
Khương Yểm nói: "Quay lại Ma quật!"
Đây là một ý nghĩ điên cuồng.
Đi đi về về ngay dưới mắt một vị Động Chân, hai vị Thần Lâm.
Đi lại như ở... cạnh vách núi!
Trong Ma quật dưới đáy nước.
Đối mặt với sự phẫn nộ của Tống Hoành Giang, Trang Cao Tiện im lặng thật lâu.
Sau một hồi, hắn ta nói: "Không phải là bà ấy đã nhập ma rồi sao?
Bà ấy là Thủy tộc đã chết đi, giờ ngươi nuôi dưỡng ở đây không phải là bà ấy nữa, mà là một con Ma"
Lúc này, tảng đá to trong lòng Tống Hoành Giang ngược lại đã buông xuống.
Dù Cao Tiện có lạnh lùng tàn nhẫn, có tâm thuật đế vương đến đâu, thì cuối cùng Uyển Khê vẫn là tổ mẫu ruột thịt của hắn ta, không thể cắt đứt. Lão nghĩ vậy.
"Quốc quân không cần nhìn nhận nàng, Trang đình cũng không cần"
Thủy quân Thanh Giang dã rất già rồi, già đến mức nếp nhăn đều trở nên nặng nề, thân hình lom khom nói: "Muội ấy chỉ là muội muội của Tống Hoành Giang ta mà thôi."
"Nuôi dưỡng muội ấy ở nơi này, 218 năm. Chưa từng làm hại ai, chưa từng sát sinh. Ta dùng ma khí của âm Ma cung dưỡng muội ấy. Chờ đến khi ta đi rồi cũng sẽ mang muội ấy đi cùng"
Lão nhìn Trang Cao Tiện: "Bệ hạ chắc cũng đã nhìn ra, ngày đó sẽ không còn quá lâu."
Trong lúc nhất thời Trang Cao Tiện không nói chuyện.
Đỗ Như Hối than nhẹ một tiếng, tiếp lời này: "Cớ gì Thủy quân phải khổ như vậy?"
Tống Hoành Giang lắc đầu: "Uyển Khê muội ấy quá lương thiện, quá trong sáng, không hiểu sự hiểm ác của thế gian. Vừa rời tầm mắt của ta, vào Trang Vương Cung thì đã bị bắt nạt, hương tiêu ngọc vẫn. Ta cho rằng Trang Thừa Càn có thể bảo vệ tốt muội ấy, thế nhưng không. Trên đường đến hoàng tuyền, để ta đến che chở muội ấy vậy."
Trang Cao Tiện nhất thời im lặng, Đỗ Như Hối đành đến làm người ác: "Nhưng chung quy đây là một việc mạo hiểm, một khi bị người khác biết được, tại Thủy phủ, tại Trang quốc..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad