Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1398: Cùng là Thanh Bài (1)

Chương 1398: Cùng là Thanh Bài (1)
Đây đã là kết quả sau khi trải qua các thế hệ môn chủ, trưởng lão của Ngũ Tiên Môn chỉnh sửa, giảm bớt, cao nhất từng có bốn trăm mười bảy ấn quyết.
Có thể nói Như Mộng Lệnh hoàn toàn không có khả năng ứng dụng trong chiến đấu, quá rườm rà, mà uy năng lại cực yếu.
Nhưng dùng trên tu hành lại không có vấn đề gì, nó có thể làm vật thay thế Thuật giới, hoàn thành việc tu hành tiên thuật.
Nếu sau này Khương Vọng thu hoạch được càng nhiều tiên thuật của Vân Đỉnh Tiên Cung, nhưng không có Thuật giới khác, thì Như Mộng Lệnh có lẽ là một lựa chọn.
So với các thế hệ môn chủ Ngũ Tiên Môn, Khương Vọng có một ưu thế lớn nhất. Đó là hắn chân chính nắm giữ tiên thuật, đồng thời có Thuật giới liên tục không ngừng!
Vậy nên, hắn có thể hiểu sâu hơn về "Thanh Văn Tiên Điển". Hơn nữa, thông qua biện pháp thử dùng Như Mộng Lệnh thay thế Thiện Phúc Thanh Vân, hắn có thể tìm tòi nghiên cứu chênh lệch giữa Như Mộng Lệnh và Thuật giới chân chính một cách khách quan, từ đó thúc đẩy Như Mộng Lệnh trở nên đầy đủ hơn.
Dù tổ sư Ngũ Tiên Môn thiên tài đi chăng nữa, sự nhận biết của bà ta đối với Thuật giới chỉ tồn tại trong tưởng tượng. Bà ta chỉ biết cần một thứ gì đó, nhưng lại không biết vật kia cụ thể là gì.
Không liên quan tới điều khác, đây là lạch trời trên sự hiểu biết.
Nho gia nói đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường, cũng vì tích lũy độ cao hiểu biết, từ đó đi được càng xa trên con đường tu hành.
Có Vân Đỉnh Tiên Cung tồn tại, Khương Vọng có tự tin có thể tiến thêm một bước trong việc dùng Như Mộng Lệnh thay thế Thuật giới.
Đương nhiên, nếu dùng Đài Diễn Đạo thôi diễn, bỏ vào tin tức của Như Mộng Lệnh và Bình Bộ Thanh Vân, thành phẩm cuối cùng hắn có được chắc chắn sẽ hoàn mỹ hơn, quá trình này cũng càng thuận tiện hơn. Chỉ cần có đầy đủ điểm công, thì có thể vô hạn tới gần giai đoạn cực hạn.
Nhưng Khương Vọng không định thôi diễn trong Thái Hư Huyễn Cảnh.
Như Mộng Lệnh đặc biệt như thế, không phải hàng thông thường gì mà khắp nơi có thể thấy được. Thái Hư Huyễn Cảnh lại thần bí như vậy, nhưng có nhu cầu rất rõ ràng đối với công pháp.
Trước kia hắn không có lựa chọn, nhưng hiện tại hắn có. Trước khi thăm dò được căn nguyên, hắn không có ý định chia sẻ lực lượng đặc hữu của mình với người hoặc thế lực sau lưng Thái Hư Huyễn Cảnh.
Loại cẩn thận này nhất quán từ trước đến nay, đến cả kiếm thức Nhân Đạo của hắn, hắn cũng chưa từng cống hiến cho Đài Diễn Đạo.
Ngũ giác của người tu hành đương nhiên hơn xa người thường.
Nhưng đó cũng là do đạo nguyên tẩy luyện tự nhiên, là tiến bộ tự nhiên của thân thể.
Lại có đủ loại bí pháp, có các loại cường hóa mang tính mục đích.
Không thiếu loại đồng thuật thiên hạ nổi tiếng, thường thường quyết thắng trong vô hình. Có người nhẹ nhàng ngửi khẽ, đã có thể phân chia được mấy ngàn loại hương vị lẫn lộn cùng nhau...
Nhưng tất cả những bí thuật tương quan đó, chủ thể của chúng đều là bản thân người tu hành. Người lấy tai dùng mắt, lấy những bộ phận này trong thân thể làm "Khí? làm ra các loại tác dụng, phóng thích đủ loại đạo thuật.
Là "Cơ quan" Tác dụng của cơ quan.
"Bộ âm Ngũ Tiên Như Mộng Lệnh", hoặc nói "Thanh Văn Tiên Điển" thì lại khác. Chủ thể của nó là "Lỗ tai".
Lỗ tai không phải bộ phận, lỗ tai là một người khác. Nó là một "Linh" nối liền thành một thể với ngươi, hoàn toàn thần phục ngươi, nhưng lại độc lập.
Coi lỗ tai như một người tu hành, cuối cùng giúp nó thành tiên.
Đây không phải chuyện có thể làm một lần là xong. Bản thân chuyện tu hành còn dài dằng dặc, tu tai thành tiên đương nhiên cũng sẽ không đơn giản.
Nhưng Khương Vọng chưa bao giờ thiếu kiên trì nước chảy đá mòn.
Trong khi tu hành, cảm giác đối với thời gian rất mơ hồ.
Chỉ biết thuyền dời theo nước, trời đi xa dần.
Trong mơ hồ, hắn bỗng sinh lòng cảnh giác.
Khương Vọng bỗng dưng mổ to mắt!
"Khương bổ đầu, không cần khẩn trương" Một giọng nữ quen thuộc vang lên.
Lúc này trong khoang thuyền, đã nhiều thêm hai người.
Một người trong đó đội khăn màu xanh trên đầu, sợi tóc lộn xộn thoảng qua trên trán, khí tức có vẻ hơi hỗn loạn, ánh mắt lại vẫn trong trẻo có thần.
Không phải Lâm Hữu Tà thì còn là người phương nào nữa?
Một người khác, đầu đây chỉ bạc, chỉ có hai sợi tóc đen đối xứng ở hai bên thái dương.
Mà Phạm Thanh Thanh bị một cánh tay đè lên vai, không dám nhúc nhích.
Chắc hẳn ông lão này, chính là ông lão một mình cản được Doãn Quan và hai vị Diêm La khác mà Phạm Thanh Thanh nói tới.
Phản ứng đầu tiên của Khương Vọng là kinh ngạc, sau đó hắn không hiểu ra sao.
Chiếc thuyền này của Lý Long Xuyên là bảo bối thích hợp giấu người nào hay sao? Sao ai cũng chui vào trong vậy!
Mà lại không thèm chào hỏi nhà đò!
Khương Vọng ngồi dựa vào bên trái khoang tàu, Lâm Hữu Tà ngồi đối diện hắn.
Phạm Thanh Thanh co lại trong góc, ông lão kia nửa ngồi bên cạnh nàng ta, một tay ấn lên vai của nàng ta.
Lách tách, lách tách, lách tách.
Không biết bây giờ là khi nào, bên ngoài đang mưa.
Nước mưa gõ lên đỉnh khoang thuyền thật dồn dập, mạnh mẽ.
Giọng nói của Lâm Hữu Tà rất nhẹ, có thể nói là trực tiếp vào thẳng trong tai, hiển nhiên nàng không muốn gây ra động tĩnh quá lớn.
Khương Vọng trổ lại từ trong trạng thái tu hành, mau chóng làm rõ tình thế.
Mặc dù hắn vẫn luôn tu hành Bộ âm của Ngũ Tiên Như Mộng Lệnh, nhưng chưa hoàn toàn buông lỏng cảnh giác. Chỉ cần Phạm Thanh Thanh có chút động thái lạ, hắn liền có thể phản ứng kịp.
Cho nên, việc ông lão kia không chế Phạm Thanh Thanh cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Khương Vọng không đáp lại Lâm Hữu Tà ngay lập tức, giống như không thèm để ý tất cả mọi chuyện trước mắt. Hắn nghiêng tai lắng nghe tiếng mưa, tăng cao âm lượng nói: "Lý đại ca, bên ngoài mưa lớn, vào đây tránh mưa một chút đi!"
Giọng nói của Lý Dần đúng lúc vang lên ở bên ngoài: "Không cần, công tử, chút mưa này thì là gì chứ?"
Đối với người tu hành, họ quả thật không cần né tránh mưa gió.
Thật ra Khương Vọng cũng chỉ muốn xác nhận trạng thái của Lý Dần một chút. Nếu người này xảy ra chuyện, hắn thật sự không biết bàn giao thế nào với Lý Long Xuyên.
Sau khi được Lý Dần đáp lại, hắn mới tiện tay bấm một ấn quyết, ngăn cách âm thanh trong khoang thuyền. Chuyện kế tiếp không cần phải cuốn Lý Dần vào.
Hắn mới có được bí thuật cấm âm này trong khi tu hành vừa rồi, còn chưa thuần thục bằng Phạm Thanh Thanh, nhưng đã đủ rồi.
Buông năm ngón tay ra, Khương Vọng lấy tư thái rất thả lỏng ngồi dựa vào sau, vẫn không để ý tới Lâm Hữu Tà, chỉ xoay nửa mặt sang bên cạnh, nhìn về phía ông lão tóc bạc như sương trắng bên kia, ánh mắt không vui không buồn: "Nàng là thuộc hạ của ta, chưa từng xúc phạm luật pháp Tề Quốc. Mời buông nàng ra"
Giọng nói của hắn rất bình thản, không có uy hiếp, cũng không thấy hắn phát cáu.
Nhưng hắn rất nghiêm túc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad