Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 686: Đối mặt bóng đêm

Chương 686: Đối mặt bóng đêm
Khương Vọng hỏi: "Nếu ngươi đã nói như thế, chắc hẳn đã nghĩ kỹ nên làm thế nào rồi? Nếu không ngại thì nói ra xem, chúng ta giúp ngươi tham khảo một chút"
Đôi bên lúc này mặc dù có chia rẽ, nhưng chưa chắc không thể hợp tác.
Tô Khởi Vân nói: "Ta muốn tự mình trải nghiệm một chút, nó là thứ quái quỷ gì"
"Ngươi điên rồi sao?" Vũ Khứ Tật nói: "Tự tìm đường chết cũng không phải làm như vậy!"
Khương Vọng thở dài nói: "Chuyện cũ đã qua, người còn sống vẫn nên sống thật tốt mới đúng. Ta tin nếu Tiểu Ngư trên trời có thiêng thì cũng sẽ hy vọng ngươi sống tốt"
"Các ngươi không hiểu, các ngươi căn bản không hiểu Tiểu Ngư đối với ta mà nói có ý nghĩa như thế nào"
Tô Khởi Vân buồn bã nói: "Tiểu Ngư bỗng nhiên không còn nữa, làm sao ta có thể sống tốt được?"
"Đây chính là biện pháp duy nhất"
Nàng ta lặp lại: "Đây chính là biện pháp duy nhất"
Diễm Hoa đang lơ lửng cũng không hề keo kiệt sáng lên, nàng ta hơi hơi cúi đầu, cả khuôn mặt giống như đang chìm vào bóng tối.
"Ta vốn dĩ chỉ muốn trộm một ít thứ liền rời đi"
"Không muốn chiến đấu, không hề muốn"
"Cái gì mà Yến Kiêu, cái gì mà Thất Tỉnh lâu. Ta chỉ muốn vô công rỗi việc, chiếm một chút tiện nghi rồi bỏ chạy. Chờ đến khi các ngươi mở được đường đi, ta lại mang theo Tiểu Ngư lẫn lộn vào. Ta chạy trốn rất nhanh"
"Ta đến từ Thâu Thiên Phủ, ta thật sự rất biết cách chạy trốn"
"Nhưng mà bây giờ"
Tô Khởi Vân nói: "Ta sẽ không chạy trốn nữa"
Nàng ta đứng dậy, không hề do dự đi ra ngoài phòng, đi ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của Long Thần hương, đi vào trong bóng đêm.
Tô Khởi Vân lựa chọn đối diện trực tiếp với "Sự xâm nhiễm của Đêm" đương nhiên không phải là vì thật sự muốn tìm đường chết.
Nàng ta nhất định cũng có điều gì đó để dựa vào, dưới tình huống không nghĩ được biện pháp nào khác mới phải lựa chọn cách mạo hiểm như thế.
Mọi người chẳng qua chỉ là tình cờ gặp gỡ ở Sâm Hải Nguyên Giới, từng có một lần hợp tác nhất thời, ở chung coi như không tệ. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi.
Tô Khởi Vân đã ra quyết định rồi, Khương Vọng cũng không có lý do gì để can thiệp vào.
Hắn cũng giống như Vũ Khứ Tật, chỉ nhìn bóng lưng Tô Khởi Vân dần dần chìm vào màn đêm.
Bịch!
Tô Khởi Vân bỗng nhiên ngã xuống đất.
Nàng ta không thể chống cư lại cơn buồn ngủ, vừa rời khỏi phạm vi Thần Long Hương, liền ngủ mất rồi.
Thậm chí còn chưa rời khỏi tầm mắt của đám người Khương Vọng.
Vũ Khứ Tật nhìn nàng ta chăm chú, không quay đầu, chỉ hỏi: "Có cần làm cho nàng ta tỉnh dậy không?"
Thanh Cửu Diệp đã từng nói qua: "Người ngủ chỉ cần bị nhìn chăm chú thì sẽ không bị xâm nhiễm"
Đây là một trong những biện pháp mà Thánh tộc Sâm Hải đối kháng với đêm đen. Nhưng chỉ giới hạn bên trong Vùng đất Thần Ấm, bởi vì không ai có thể giữ vững tỉnh táo ở bên ngoài.
Thần Long Hương tất nhiên là ngoại lệ.
Nhưng mà loại Thần Long Hương này được làm từ mộc tâm của Thần Long Mộc, vô cùng quý giá, bình thường khó có thể nhìn thấy.
Dưới tác dụng của Thần Long Hương, Khương Vọng và Vũ Khứ Tật đều giữ vững sự tỉnh táo.
Khương Vọng cũng đang nhìn Tô Khởi Vân chăm chú, chỉ sợ không cẩn thận nháy mắt cùng lúc với Vũ Khứ Tật một cái, liền bị mất sự "nhìn chăm chú:
"Khiến nàng ta tỉnh dậy sao?" Khương Vọng đứng dậy nói.
Ngay cả chống lại cơn buồn ngủ cũng làm không được, thì chống cự lại sự "xâm nhiễm" lại càng là chuyện không thể.
Điều này hiển nhiên không phải là kết quả mà Tô Khởi Vân mong muốn.
Hai người vẫn duy trì nhìn chằm chằm, mang theo Thần Long Hương, cùng lúc đi về phía Tô Khởi Vân.
Tô Khởi Vân đột nhiên ngủ mê man, khiến cho bọn họ càng thêm coi trọng hiệu quả của Thần Long Hương.
Lúc trước chẳng qua là chu đáo, lo rằng "Sự xâm nhiễm của Đêm" vẫn chưa biến mất theo Yến Kiêu. Bây giờ Tô Khởi Vân ngủ mê mệt, không thể nghi ngờ gì đã chứng minh cho chuyện này.
"Tô Khởi Vân, Tô Khởi Vân"
"Khởi Vân! Khởi Vân!"
Trong lúc mơ mơ màng màng, Tô Khởi Vân giống như nghe thấy có người đang gọi mình.
Giọng nói này rất quen thuộc.
Tiểu Ngư, là Tiểu Ngư sao?
Nàng ta thầm kêu lên.
Nàng ta muốn mở mắt, nhìn dáng vẻ của Tiểu Ngư một chút, nhưng mí mắt quá nặng, giống như đang bị một ngọn núi đè nặng, làm thế nào cũng không dời đi được.
Giọng nói kia lại nói: "Khởi Vân! Khởi Vân!"
"Tỉnh, ngươi tỉnh dậy đi! Không được ngủ!"
Tô Khởi Vân dùng sức nâng mí mắt.
Để cho ta nhìn ngươi một chút, ngươi ở đâu?
Để cho ta ôm ngươi một chút, ngươi ở đâu?
"Khởi Vân! Khởi Vân! Không được ngủ tiếp đâu, không được ngủ"
Đi xuyên qua rừng, nhìn thấy một bộ váy ngắn.
Tay cầm song chùy, khiêu vũ trong bầy rắn.
Tâm lực kiệt quệ, nhớ lại từng chuyện trong quá khứ.
Nghiến răng nghiến lợi, quyết chiến sinh tử với Yến Kiêu.
Nàng ta chưa từng khóc.
Nàng ta dùng trâm vấn tóc, che giấu dung mạo.
Không phải nam nhi nhưng nàng ta muốn thắng cả nam nhi.
Nàng ta muốn bản thân chịu được khổ, không rơi nước mắt, nàng ta phải gánh vác được.
Nhưng lúc này, nghe thấy giọng nói như thế.
Nàng ta vừa đau lại vừa khó chịu, vừa giãy dụa lại vừa ủy khuất.
Lớp phòng tuyến trong nháy mắt sụp đổ.
Nước mắt thoáng cái liền tuôn rơi.
Nước mắt rơi như mưa, tích tụ bao nhiêu bất lực và thống khổ.
Đôi mắt... mở ra.
Tô Khởi Vân mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt của Khương Vọng và Vũ Khứ Tật, xác định chính là hai người bạn đã cùng hợp tác giết chết Yến Kiêu trước kia.
Nàng ta chợt ngồi bật dậy, nhìn quanh bốn phía.
Vẫn đang ở phía trước nhà gỗ trong rừng Huyền Lô.
Không có Tiểu Ngư.
Khương Vọng và Vũ Khứ Tật nhìn nhau, không hiểu vì sao sau khi Tô Khởi Vân tỉnh dậy lại nước mắt đầy mặt.
"Lúc nãy ngươi không chống lại được cơn buồn ngủ, chúng ta tới lay ngươi tỉnh" Khương Vọng giải thích một câu, hỏi: "Ngươi nhìn thấy gì sao?"
Tô Khởi Vân lắc đầu nói: "Ta không nhìn thấy gì cả"
Nàng ta hỏi: "Lúc nãy các ngươi vẫn luôn gọi ta sao?"
"Đúng vậy" Vũ Khứ Tật nói: "Còn có thể là ai nữa chứ?"
"Thủ đoạn của ngươi, không phát huy tác dụng sao?" Khương Vọng lại hỏi.
Bọn họ đều rất ăn ý không nhắc đến chuyện nàng ta rơi lệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad