Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2203: Thiên tâm, nhân tâm (3)

Chương 2203: Thiên tâm, nhân tâm (3)
Thế nhưng biểu lộ của Trịnh Thương Minh lại rất nghiêm túc: "Ngươi không nghe lầm, hung thủ giết chết Công Tôn Ngu đã nhận tội đền tội. Dương công tử, những ngày này ngươi chạy khắp nơi vì bạn mình, chúng ta đều biết. Cũng may lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, Công Tôn Ngu trên trời có linh, cũng có thể an nghỉ. Ngươi cũng coi như có thể nghỉ ngơi rồi."
Đương nhiên Dương Kính biết, Trịnh Thương Minh đã có thể nói tới mức này, như vậy kẻ đền tội kia chắc chắn chính là hung thủ đã ra tay với Công Tôn Ngu. Chuyện này sẽ không nhầm lẫn.
Về phần sau này... không có về sau. Hung thủ chỉ có một người mà thôi.
Về phần người này có thù cũ với Công Tôn Ngu, hay là vừa lúc đêm đó đi ngang qua quận Bích Ngô bỗng tâm trạng không ổn... Tóm lại cũng không quá quan trọng. Rất nhiều lý do phù hợp logic đều có thể nói ra.
Những ngày qua, Dương Kính đều bị vấp phải trắc trở, hiện tại có thể ném sát thủ ra để bàn giao, Dương Kính cũng biết là khó tới mức nào.
"Hiệu suất phá án của Bắc Nha, làm cho Dương Kính bội phục." Từ trước tới nay Dương Kính đều là một người tỉnh táo, nhiều lắm là 'hồ đồ' một trận khi Công Tôn Ngu chết mà thôi.
Hiện tại y nên tỉnh táo lại.
Cho nên y chắp tay, quay người rời đi.
"Dương công tử không muốn thấy tận mắt hung thủ hay sao?" Trịnh Thương Minh phía sau hỏi.
"Không cần." Dương Kính không quay đầu lại, nói: "Khi chém đầu thì nhắn ta một câu là được. Nhà có nhiều chuyện, ta cần phải trở về!"
Bước chân của y rất lớn, đi cũng rất nhanh.
Không giống một người thắng.
"Cũng tốt!"
Trịnh Thương Minh đưa mắt nhìn Dương Kính rời đi, lại quay đầu trở lại, nhìn về phía Lâm Hữu Tà, giọng điệu hơi thổn thức: "Lâm phó sứ, hôm nay ta tới đây chủ yếu là vì tìm ngươi. Đi tới nhà ngươi thì ngươi cũng không ở nhà, về sau ta biết ngươi đi về bên này mới đuổi tới..."
Lâm Hữu Tà chỉ nhìn hắn ta, chờ câu tiếp theo của hắn ta.
Trịnh Thương Minh nói tiếp: "Thiên tử hạ lệnh tra rõ vụ án năm đó Lâm Huống đại nhân tự sát, chúng ta khẩn cấp thăm hơn mười vị cựu Thanh Bài, trong đó có mười chín người là người tham dự vào bản án năm đó, cuối cùng chứng minh, năm đó Lâm Huống đại nhân đúng là không bắt lầm người, Điền Phần chính là quân cờ của Bình Đẳng Quốc. Lâm Huống đại nhân cũng không phải sợ trách nhiệm mà tự sát, mà là vì vinh dự của Thanh Bài, một mình gánh chịu tất cả bêu danh..."
Ánh mắt của Lâm Hữu Tà từ kinh ngạc tới thương cảm, sau đó lại đột nhiên bừng tỉnh.
Bình Đẳng Quốc là một chiếc sọt lớn, thứ gì cũng chứa được.
Thế nhưng cho dù là một cơ hội cái "sọt giả" này, cũng không phải chính nàng tranh thủ được...
"Thiên tử hạ chỉ, nói 'quốc sĩ không thể khinh", truy phong Lâm Huống đại nhân là Thiên La Bá, truy phong Ô Liệt đại nhân là Địa Võng Bá. Linh vị được thờ phụng tại Đô thành Tuần kiểm phủ, phàm là bộ khoái Thanh Bài, đều phải tế bái hàng năm!"
Từ xưa tới nay, mở rộng lãnh thổ chính là nhất đẳng công, phần lớn người được phong tước đều bởi vì những công huân này.
Phá án xử án còn lâu mới có thể ngang hàng.
Khương Thanh Dương cũng bởi vì quân công mà được tước vị, không có quan hệ gì với Thanh Bài cả.
Từ công của Thanh Bài mà được tước vị, từ xưa tới nay chưa từng thấy.
Lâm Huống và Ô Liệt, chính là ví dụ đầu tiên.
Đương nhiên đây là rất huy hoàng.
Thế nhưng Lâm Hữu Tà càng cảm thấy hốt hoảng, trong mắt có một thứ rất nặng nề, muốn rơi xuống.
Mà Trịnh Thương Minh vẫn còn đang nói tiếp: "Thiên tử ngự tứ thân bút viết một tấm biển, viết 'Thanh Bài song kiêu'..."
Lâm Hữu Tà sững sờ nhìn chữ "Khương" trên tấm biển của Khương phủ, nàng cảm thấy giọng nói kia, đã rất xa xăm.
"Khương Vọng đi đâu?" Lâm Hữu Tà bỗng hỏi.
Trịnh Thương Minh đang nói tới ân thưởng của Thiên tử cũng sửng sốt: "Hả?"
"Ta hỏi là, Khương Vọng đi đâu, ngươi biết không?"
Trịnh Thương Minh mím môi, nói: "Rời khỏi Tề quốc."
Thế là đều im lặng.
...
...
Một trận chiến kịch liệt vừa mới kết thúc.
Kết quả chiến đấu là thắng lợi.
Thiếu niên tên là Linh Nhạc tại Thái Hư Huyễn Cảnh lại vẫn nhăn mày, rất không hài lòng đối với bản thân.
Mặc dù vẫn thắng, thế nhưng không phải rất nhẹ nhõm.
Xếp hạng hiện tại, cũng chỉ là thứ năm của Nội Phủ trong Thái Hư Huyễn Cảnh. Ổn định top 10 là một nấc thang. Ổn định top 5 lại là một nấc thang. Mà muốn ngồi vững đệ nhất Thái Hư, cần phải cao hơn một đoạn so với những người khác mới được.
Y khó khăn lắm mới vào top 5, cũng đã cảm nhận được lực cản vô cùng lớn. Mà một vài người, thế mà đã sớm ngồi vững đệ nhất Nội Phủ trong Thái Hư Huyễn Cảnh, quan sát quần hùng. Hiện tại cũng đã rảo bước về phía đệ nhất Ngoại Lâu của Thái Hư...
Mặc dù trong này còn có một vài nguyên nhân khách quan, ví dụ như Thái Hư Huyễn Cảnh khuếch trương cực lớn, càng ngày càng nhiều tu sĩ tham dự vào, cường giả không ngừng xuất hiện, tới mức cạnh tranh xếp hạng Nội Phủ cũng càng ngày càng kịch liệt...
Thế nhưng y cũng không phải là người kiếm cớ cho bản thân.
Nhất là người đứng đầu, chính là đệ nhất trong các thiên kiêu trong thiên hạ, phạm vi là toàn bộ hiện thế. Thậm chí còn được xưng là đệ nhất Nội Phủ trong lịch sử.
Y không có cớ để tìm.
Linh Nhạc tiểu công tử càng nghĩ càng không hài lòng, đang muốn chiến đấu thêm mấy trận thì lại thấy một con hạc giấy quen thuộc nhẹ nhàng bay tới.
"Hừ."
Y hừ lạnh, đã đứng trên Luận Kiếm Đài, dự định bỏ mặc như khi trước.
Thế nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy mình cũng không nên quá keo kiệt.
Thôi, lại xem người này muốn nói cái gì.
Y đi xuống Luận Kiếm Đài, vẫy tay, bắt lấy con hạc giấy kia.
Mở thư ra xem, thấy được mấy hàng chữ...
"Thù đệ chớ lo, ta đã xong việc tại Tề quốc, đang cầm kiếm đi về đông. Tất cho ngươi đệ nhất Sơn Hải Cảnh!"
"Lộn xộn cái gì chứ!" Tả Quang Thù nhếch miệng, nói nhỏ: "Sơn Hải Cảnh cũng không phải là nơi tranh xếp hạng!"
Cầm phong thư này hơi dừng chút, lại cười lạnh, giương giấy viết: "Danh ngạch Sơn Hải Cảnh vô cùng quý giá. Khi trước huynh nói không tới, ta đã cho..."
Viết tới đây lại ngừng bút, đưa tay xóa đi, viết lại lần nữa: "Huynh không cần tới. Chẳng lẽ Đại Sở Tả thị ta không tìm thấy thiên kiêu nào tới hỗ trợ hay sao? Đừng tưởng rằng huynh thật vô địch thiên hạ..."
Khi viết hai chữ vô địch thì y cảm thấy mình không có sức thuyết phục lắm. Sau đó lại nghĩ tới, kỳ thật Khương Thanh Dương cũng không xấu xa tới mức đó, trước đó người ta thực sự có chuyện mà.
Thôi.
Y thở dài một hơi, xóa hết những chữ khi trước đã viết, lại viết lại với vẻ khoan dung độ lượng: "Nếu như huynh thật muốn tham dự, ta giúp huynh nghĩ một cách nào đó đi."
Thu bút, thả hạc giấy bay đi.
Luận Kiếm Đài vẫn lơ lửng cách đó không xa, thế nhưng lúc này Tả Quang Thù lại không có hứng chiến đấu nữa.
Vừa nghĩ, vừa lạnh lùng rời khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh.
Bọn hạ nhân của Hoài Quốc Công Phủ của Đại Sở chỉ thấy tiểu công tử nhà mình khoác một bộ quần áo lộng lẫy màu thủy lam chạy như bay trong phủ: "Ông nội! Ông nội! Ông nội!"
Lão Công Gia còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra, bước một bước ra khỏi thư phòng, hỏi với vẻ quan tâm: "Thế nào?"
"Thay người!" Tả Quang Thù quyết tâm nói.
...
..
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad