Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2981 - Ta muốn dùng cây này làm trụ cột (2)



Chương 2981 - Ta muốn dùng cây này làm trụ cột (2)




Chương 2981: Ta muốn dùng cây này làm trụ cột (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Nhữ Thạch sao lại tìm đến nơi này?" Khương Vọng dời mắt đến.
Thuận tiện khoát tay áo vứi Chử Yêu, ra hiệu cho tiểu tử này nghỉ ngơi.
Chử Yêu thả lỏng người, vừa dựa vào biện pháp sư phụ đã dạy cho mình để cường gân hoạt huyết, vừa tò mò đánh giá người tới. Nhìn cách ăn mặc, khí chất thì đây cũng hẳn là đại quan.
"Hầu gia." Tiết Nhữ Thạch cung kính thi lễ một cái, mới nói: "Mạt tướng nghe nói Hầu gia đến Nam Cương nên vội đến bái phỏng. Trong lòng vì sốt ruột muốn được nghe Hầu gia dạy bảo nên mới đuổi theo vào nơi này... Nếu là quấy rầy nhã hứng của Hầu gia thì quả thực là lỗi của ti chức."
Những thống lĩnh Hạ quân bỏ chỗ tối theo chỗ sáng trên chiến trường như Tiết Nhữ Thạch này, hiện nay đều đã được nhận trách nhiệm ở đất Hạ. Lúc trước, những gì mà Trọng Huyền Thắng đã hứa hẹn đều không phải là nói suông. Tề đình cai trị tuyệt đối không bài xích người Hạ, bởi vì cái mà Tề thiên tử muốn là vĩnh thế nhất thống, người Hạ đều là người Tề.
Nhất là Tiết Nhữ Thạch đã từng theo Khương Vọng, Trọng Huyền Thắng bôn ba tới lui, có nhiều cống hiến trong chiến tranh. Chiêu hàng, trị an, công thành... đều có tham dự. Hiện nay, tạm giữ chức Tri phủ Phụng Lễ, chỉ chờ tới khi tu vi tăng lên liền có thể bỏ hai chữ "tạm giữ" kia đi. So với việc lúc trước vất vả nhiều năm mới lăn lộn đến vị trí tướng đại thành thì quả thực không thể so sánh nổi.
Hạ quốc theo thể chế phủ thành, Tri phủ tương đương với quận trưởng Tề quốc, đương nhiên cũng là chức lớn.
Trước đó, việc tiếp tục sử dụng chế độ cũ để cai trị vốn là cân nhắc đến tính ổn định của nó. Lần này, sau khi tổ chức quan khảo Nam Cương, sắp xếp chức xứng với danh, thống hợp đại nghĩa, cường hóa sự thống trị của Tề đình với Nam Hạ, các nơi sẽ thuận theo thế đó mà đổi phủ thành quận giống như đất Tề. Đây đều là những thứ Tô Quan Doanh đã từng đề cập qua.
Tri phủ là quan lớn nhưng khi Tiết Nhữ Thạch đối mặt với Khương Vọng vẫn tự xưng là mạt tướng, đương nhiên là một loại biểu đạt của sự trung thành.
"Lần này tới Nam Hạ tĩnh dưỡng còn đang nghĩ bản thân chưa quá quen thuộc nơi này, Nhữ Thạch ngươi tới vừa đúng lúc." Khương Vọng cũng biểu hiện ra sự thân cận, ngữ khí tùy ý giới thiệu mấy người với nhau: "Vị này là hảo hữu của ta Liêm Tước, là chủ nhân Liêm thị - thế gia Đúc Binh Sư. Vị này là thuộc cấp trên chiến trường lúc trước của ta Tiết Nhữ Thạch, chúng ta từng kề vai chiến đấu, vì có nhiều cống hiến nên hiện giờ hắn là Tri phủ Phụng Lễ."
"Tạm thay, chỉ là tạm thay." Tiết Nhữ Thạch khách khí hành lễ với Liêm Tước: "Hôm nay có thể được gặp chủ nhân của thánh địa Đúc Binh Sư, quả là hân hạnh của Tiết mỗ."
Liêm Tước vốn không phải là hạng người thích a dua, nịnh hót nhưng cũng sẽ không ỷ vào việc mình là bằng hữu của Khương Vọng mà giở tính khó chịu, hắn ta cũng thi lễ lại: "Tiết Tri phủ tuấn tú lịch sự, quả thực vạn hạnh." Đây là phép tắc phải có của gia chủ Liêm thị.
"Tiểu tử này là đồ đệ ta mới thu nhận, Chử Yêu." Khương Vọng lại chỉ vào Chử Yêu giới thiệu: "Chử Yêu, chào hỏi đi."
Chử Yêu cũng bày ra dáng vẻ nghiêm túc thi lễ, nói: "Chử Yêu bái kiến Tiết Tri phủ!"
Tiết Nhữ Thạch cười hoàn lễ với cậu bé: "Tiết Nhữ Thạch bái kiến tiểu công tử."
Chử Yêu cười vui vẻ, cảm thấy người này rất thuận mắt. Nhưng Khương Vọng đã tiện tay đặt cần câu xuống ngang mặt nước, đứng dậy đi đến bên cạnh Tiết Nhữ Thạch: "Cũng lâu rồi chúng ta chưa gặp, tản bộ một chút?"
"Mạt tướng cầu còn không được." Tiết Nhữ Thạch vội vàng nghiêng người, để Khương Vọng đi trước, còn hắn thì đi sau nửa bước, cung kính nối bước theo.
Hai người đi ra khe núi, dạo bước giữa những cành lá rậm rạp nơi núi rừng.
Giày rơi xuống đất, tiếng bước châm dẫm lên cành khô tạo thành những âm thanh xào xạc.
Khương Vọng trở lại đất phong Ly Đàm , Tiết Nhữ Thạch đến đây bái phỏng là nghĩa phải làm. Đây vốn là những người lúc trước Trọng Huyền Thắng đã thu nhận, trong trận chiến tranh kia cũng biểu hiện rất tốt, có thể nói đã về cùng một hệ với Trọng Huyền Thắng và hắn. Nhưng việc người này vội vã theo gót tới Lão Sơn như vậy chắc chắn còn vì việc khác.
Khương Vọng phỏng đoán, có lẽ có liên quan đến quan khảo Nam Cương sắp triển khai. Với tu vi của Tiết Nhữ Thạch, đảm đương chức vị Tri phủ Phụng Lễ này là không đủ. Thời gian đã qua nửa năm nhưng hắn ta vẫn chưa thể đột phá Ngoại Lâu Cảnh.
Nếu như phủ tổng đốc Nam Hạ bên kia nghiêm ngặt một chút thì hai chữ "Thay mặt" không chỉ không bỏ được, mà có khi chức Tri phủ này cũng phải thay người.
Tiết Nhữ Thạch đến tìm quan hệ cũng là có liên quan đến ân tình, Khương Vọng hoàn toàn có thể hiểu được. Huống chi Tiết Nhữ Thạch quả thực có công lao cũng có khổ lao, có tư cách nhờ vả này.
Nhưng Khương Vọng đã đồng ý làm quan chủ khảo, đã quyết ý làm nghiêm túc thì chắc chắn bản thân hắn cũng sẽ không ngoại lệ hay thiên vị cho bất kỳ ai.
Bản thân bất chính thì lấy gì để yêu cầu người khác phải "chính" đây?
Cho nên, nên từ chối thế nào cho thỏa đáng, lại không khiến Tiết Nhữ Thạch sinh lòng ngăn cách đây?
Đây là một vấn đề khá đơn giản với Trọng Huyền Thắng nhưng đối với Khương Vọng thì cần phải suy nghĩ kỹ.
Nếu là quá mức lạnh lùng cứng rắn thì những gì Trọng Huyền Thắng đã từng đầu tư trên người kẻ này trước kia đều sẽ trôi theo dòng nước. Tên mập kia chắc chắn sẽ không buông tha cho hắn.
Hai người dạo bước giữa rừng núi, hàn huyên vài câu như có như không.
Khương Vọng giống như lơ đãng hỏi: "Việc quan khảo ở Nam Cương ngươi có nghe nói chưa?"
Tiết Nhữ Thạch cung kính đáp: "Là có nghe thấy nhưng không biết cụ thể sẽ tiến hành lúc nào."
"Trong khoảng hai tháng này." Khương Vọng nói.
Dưới chân Tiết Nhữ Thạch trở nên nặng nề hơn: "Vẫn là tin tức của Hầu gia linh thông."
"Nhữ Thạch à." Khương Vọng chắp tay đi ở phía trước, thở dài: "Ta vẫn cảm thấy ngươi là một người thông minh, nhưng là lần này, ngươi lại không đủ thông minh."
Ngày xưa trên chiến trường, Khương Vọng chính là thần cản giết thần, phật cản giết phật, Tiết Nhữ Thạch bị buộc phải đầu hàng ngay tại chỗ. Hôm nay hắn đã là Võ An Hầu Đại Tề, vinh quang gia thân, uy tại bát phương. Dù cho không biểu lộ vẻ tức giận, chỉ dùng một câu nói đơn giản cũng khiến trong lòng Tiết Nhữ Thạch thấp thỏm khó yên, khó khăn nuốt nước bọt: "Mạt tướng ngu dốt... Không biết Hầu gia chỉ cái gì?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad