Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chuong 3987

Chuong 3987Chuong 3987
1246 chữ
Chương 3987
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tam Muội Chân Hỏa có thể thiêu cháy mọi thứ, phân giải hết thảy. Tật Hỏa Dục Tú có thể nhìn ra đặc tính này, đương nhiên Ngao Quy cũng thấy rõ.
Trận chiến với Ngao Quỳ đã kết thúc, hiện tại còn chưa phải lúc ăn mừng chiến thắng, cho nên Khương Vọng chỉ hỏi: “Nàng ta là ai?” Tật Hỏa Dục Tú nói từng chữ: “Tu hú chiếm tổ chim khách, tồn tại chiếm hữu thế giới này. Nàng ta là người tạo ra Nhân tộc Phù Lục, còn tạo ra tinh thú, cũng từng tạo ra ác quỷ ở thế giới này.”
Tồn tại kinh khủng kia gần như tạo ra hết thảy mọi thứ hiện hữu trên thế giới Phù Lục.
Nàng ta có năng lực sáng tạo chủng tộc! Sáng tạo Nhân tộc Phù Lục, sáng tạo tinh thú, sáng tạo ác quỷ!
Phải biết Hỗ Thái Tuế từng kỳ vọng thông qua sáng tạo “Linh tộc” để siêu thoát.
Nhân tộc Phù Lục và ác quỷ mặc dù không phải chủng tộc gì mới, không đủ để đưa người ta đăng lâm vĩ đại như Linh tộc, nhưng không thể nghi ngờ rằng đây cũng là biểu hiện gần với cấp độ siêu thoát! Lạnh lùng như Hí Mệnh cũng không nhịn được mà mặt ủ mày chau vào lúc này, cảm thấy áp lực.
Khương Vọng hỏi: “Ngươi biết tên nàng ta không?”
Tật Hỏa Dục Tú lắc đầu: “Ta cũng không biết. Có lẽ thúc cho rằng không có gì là ta không biết, thật ra ta cũng chỉ sống dưới đáy giếng này thôi, ta chỉ biết những chuyện ở dưới đáy giếng. Sau đó thì ngay cả chuyện trong đáy giếng này ta cũng không rõ nữa.” Nàng ta ngồi ngay ngắn, hai tay chồng lên nhau, mặt nạ che lấp nét mặt, chậm rãi nói: “Nàng ta tự tay đánh nát ánh sao đầy trời, đánh xuyên thế giới này, diệt sạch sinh linh trong thế giới này, nhưng nàng ta cần thế giới này, cho nên không xóa bỏ ý chí của thế giới này. Dựa vào bản năng bảo vệ chính mình, sau vô số lần tự cứu ở cấp độ quy tắc bị xóa bỏ, “ta”... từ đó sinh ra.”
Thế giới Phù Lục quả thực có truyền thuyết ánh sao đây trời đồng loạt rơi xuống, đâm xuyên nền đắt, hình thành hang động. Mà những thứ này, đúng là kiệt tác của một tồn tại nào đó!
Khương Vọng hồi tưởng lại tắt cả những gì mình biết về thế giới này, mạch suy nghĩ càng thêm rõ ràng, đồng thời, cũng càng cảm nhận được một nỗi bi ai: “Bản nguyên thế giới sinh ra ý chí, vốn nên thổi lên kèn lệnh phản công, ý chí này được sinh ra vì điều đó. Làm ý chí của thế giới, ngươi có phương cách thu nạp sức mạnh của tất cả sinh linh tồn tại trong thế giới này, cho dù chúng do ai sáng tạo nên.” “Nhưng thế giới này có hệ thống tu hành riêng, một câu “Thần vô ngã, hữu ngã tắt hữu tư' khiến ngươi cắt đứt ngọn nguồn tín ngưỡng, khiến ngươi không có cách nào sử dụng sức mạnh của Nhân tộc Phù Lục một cách tối đa.”
“Trong lúc đó nàng ta lại đeo gông xiềng cho thế giới này, khiến Đồ Đằng Thánh Linh trở thành một cảnh giới vĩnh viễn không ai đạt được, cũng hạn chế sức mạnh của ngươi đến mức tối đa.”
Ai có thủ đoạn như vậy? Tùy tiện sáng tạo một thế giới, tùy hứng tiêu khiển sinh diệt của tộc đàn, tùy ý đùa bỡn ý chí của cả một thế giới! Khương Vọng chưa từng cảm nhận được cái gọi là thiên ý khó lường, ý trời khó dò. Lúc ở Yêu giới hắn từng bị giày vò đến độ lên trời không đường, xuống đắt bít cửa, vô số lần kháng cự, vô số lần thất bại. Mà trước kẻ tung hoành Phù Lục kia, cái gọi là “thiên ý” của thế giới Phù Lục này lại quá đỗi yếu đuối đáng thương.
Sự chênh lệch này đến trời và vực cũng không đủ để hình dung. Hắn còn muốn tham gia vào trò chơi mạo hiểm trong thế giới này sao?
Tật Hỏa Dục Tú cúi đầu xuống, nàng ngang đầu đến mỏi: “Ta đã chống cự quá nhiều lần. Ta từng giáng sinh làm ác quỷ, nắm trong tay sức mạnh Quỷ tộc, quét sạch Phù Lục, tìm kiếm chân thân của nàng ta, có một lần ta cho rằng mình đã sắp thành công... Nhưng nàng ta vừa ra tay, hết thảy đều tan thành mây khói. Trận chiến đó, trở thành dinh dưỡng để nàng ta bồi đắp Nhân tộc Phù Lục. Hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay nàng ta, cái gọi là thế giới xoay chuyển, ầm ầm sóng dậy, đều là phong cảnh trong chậu.”
Giọng nàng ta suy sút: “Ta lựa chọn giáng sinh làm Nhân tộc Phù Lục, có lẽ đây là sự phản kháng cuối cùng của ta. Nhưng như thúc biết đấy, ta ôm Sáng Thế Chi Thư chào đời, chuyện này đã bị xuyên tạc. Không phải Vu Chúc đáng thương kia diễn giải sai mà là đến giờ ta mới đổi lại. Nàng ta chỉ cần động nhẹ ý niệm, gảy ngón tay một cái, là ta lại sống u6ng mấy năm.”
“Nếu trời có tình trời cũng đã già!”
Ý chí thế giới sinh ra “ta”, cũng có “tư”, có thể cảm nhận được mệt mỏi và đau đớn.
Nói cách khác, Tat Hỏa Dục Tú hiện thân cho ý chí thế giới còn bất lực như vậy. Đám Khương Vọng có thể làm được gì.
Khách đến từ thiên ngoại như bọn họ, đều chỉ là thân phàm xác thịt, lại không liên quan gì đến thế giới này, sẽ chẳng ai tiếc mạng bọn họ.
“Ta nghĩ chúng ta nên tìm cách rời khỏi đây.” Hí Mệnh nghiêm mặt nói: “Ngao Quỳ đã chết, nói là làm hết trách nhiệm cũng được, nói là đã làm. Phù Lục và chúng ta không liên quan gì đến nhau, không thể tùy tiện phán định thiện ác. Chúng ta vẫn nên về đi, hiện thế có chuyện quan trọng hơn đang chờ chúng ta.”
Khương Vọng nhìn về phía Bạch Ngọc Hà và Liên Ngọc Thiền: “Các ngươi cảm thấy thế nào?”
Bạch Ngọc Hà đeo kiếm trên eo, khoan thai đáp: “Ta đi theo ngươi, không hỏi con đường phía trước. Chủ quán không nên hỏi ta như vậy!”
Liên Ngọc Thiền nói: “Hiện tại chủ quán trả tiền công cho ta. Ăn lộc của quân, đương nhiên phải trung với quân. Ngài nói sao thì ta nghe vậy.”
Khương Vọng hoài nghỉ thiên kiêu nước Tượng này đang nhắc mình phát lương. Hiện tại Liên Ngọc Thiền cũng được tửu lâu Bạch Ngọc Kinh trả công, bao ăn bao ở.
Hắn không nói gì, chỉ là mắt chuyển sang màu xích kim, lướt qua những thi thể kia. Nơi ánh mắt đi tới, chân hỏa bùng lên, phút chốc đã tạo thành đám cháy khắp thảo nguyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad