Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1966: Ta làm sao có thể tứ đại giai không

Chương 1966: Ta làm sao có thể tứ đại giai không
“Ta có thể làm sao cơ chứ? Đương nhiên là rất tốt rồi!” Khổ Giác cười ha hả nói: “Đồ nhi ngoan, ngươi làm sao có thể thoát thân khỏi chỗ đó vậy?”
“Một vị bằng hữu đã cứu ta.” Khương Vọng nói: “Nhưng bây giờ ở bên ngoài thì vẫn đang sử dụng danh nghĩa mất tích để đàm phán cùng với Cảnh quốc, cho nên ngài tạm thời đừng để lộ tin tức ta đã thoát thân. Ta cũng là sợ ngài lo lắng nên mới đặc biệt chạy đến Huyền Không Tự, định nhờ Tịnh Lễ pháp sư thông báo cho ngài biết.”
Khổ Giác đột nhiên trừng mắt nói: “Nghiệt đồ! Ngươi cũng biết là vi sư sẽ lo lắng? Thế tại sao lúc rời khỏi Tề quốc lại không đến thăm vi sư?”
Khương Vọng không có lời nào có thể chống đỡ, chỉ nói: “Ân nghĩa của ngài đối với ta, Khương Vọng suốt đời khó quên. Thật không biết làm như thế nào mới có thể báo đáp.”
Khổ Giác ở bên trong Bảo Quang Viên Kính phẩy phẩy tay chặn lại: “Đợi đi!”
“Hả?” Khương Vọng có chút không hiểu rõ ý của Khổ Giác.
“Chờ ta quay về Huyền Không Tự rồi sẽ giúp ngươi quy y!”
Khương Vọng ngẩn người một lát.
Khổ Giác ngay lập tức dựng thẳng ngón tay lên mắng Khương Vọng: “Tốt quá ha cái con người không có lương tâm này, ngươi thế mà dám chần chờ!”
“Cái đó...” Khương Vọng nhỏ giọng hỏi: “Ngài không phải đã rời khỏi sơn môn hay sao?”
Khổ Giác trợn trắng mắt: “Ta lại về lại không phải xong rồi sao?”
Còn có thể như vậy? ?
Khương Vọng có chút quay mòng mòng.
Một tông môn cao cấp như Huyền Không Tự, thật sự có thể nói đi là đi, nói về là về, như một trò đùa như vậy à?
Nghe... rất không đáng tin.
Tịnh Lễ hòa thượng đứng ở bên cạnh cũng ngây ngẩn cả người, nhưng nguyên nhân sửng sốt của hắn ta hoàn toàn bất đồng, hắn ta nói: “Sư phụ, không phải người nói là cố ý rời khỏi sơn môn để nhường lại vị trí phương trượng cho con hay sao? Sao bây giờ lại quay về nữa?”
“Tịnh Lễ à!” Khổ Giác đau lòng ôm đầu: “Phật tâm của con dao động mất rồi, con không còn thuần khiết nữa rồi! Con thế mà chỉ vì một vị trí phương trượng mà không cần người sư phụ này rồi!”
“Con...con...” Tịnh Lễ xấu hổ cúi đầu lắp bắp.
“Con cái gì mà con!” Khổ Giác đã bắt đầu sừng sộ lên, nghiêm túc nói: “Một khi Phật tâm đã bị bụi che phủ thì cần siêng năng lau chùi. Nhanh đi tới góc tường bên kia phạt đứng đi!”
Tịnh Lễ cực kỳ đàng hoàng đi tới một bên góc tường đứng yên, trong lòng rất là ủy khuất.
Khương Vọng trầm mặc một hồi, nói: “Đại sư, mặc dù hỏi như vậy không tốt lắm, nhưng ta nghĩ đứng trước mặt ngài ta không cần phải che giấu hay ngụy trang gì cả. Thực ra ta luôn muốn hỏi ngài, tại sao ngài lại đối tốt với ta như vậy?”
“Cái câu hỏi này là câu hỏi vô liêm sỉ gì thế!” Khổ Giác trách mắng: “Sư phụ chiếu cố đồ đệ là thứ không thể thay đổi rồi. Ngươi là đồ nhi của ta, ta làm sao có thể không quan tâm tới ngươi cơ chứ?”
“Đúng thế đúng thế.” Tịnh Lễ vội vàng lên tiếng phụ họa, ý muốn thể hiện sự trung thành của hắn ta với su phụ để đổi lấy sự tha thứ.
Khổ Giác tức giận nói: “Lúc đang phạt đứng không cho phép lắm mồm!”
Tịnh Lễ cúi gằm mặt xuống đầy ấm ức, nhưng hắn ta vẫn đóng chặt miệng lại như lời sư phụ phân phó.
Mặc dù bị khiển trách, nhưng Khương Vọng vẫn tiếp tục hỏi: “Vậy thì ta muốn hỏi, tại sao ngài lại cố chấp muốn nhận ta làm đồ đệ như vậy chứ?”
Không phải là hắn nghi ngờ động cơ của Khổ Giác, ngược lại nếu hắn đã không tín nhiệm Khổ Giác, hắn chắc chắn sẽ không mở miệng ra hỏi mấy vấn đề như thế. Chẳng qua là hắn muốn biết rõ chân tướng mà thôi.
Tất cả mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó, người có thể vô điều kiện đối xử tốt với một người, có thể cho đi không giữ lại điều gì bất kể thiệt hơn, nhưng phần tình cảm này là từ đâu mà tới đây?
Hắn tự cảm thấy thái độ của bản thân lúc ban đầu với Khổ Giác cũng không tính là quá tốt, ban đầu là hiểu lầm phòng bị, sau đó là kháng cự trốn tránh, tiếp nữa là mặc dù bị cảm động mà gần gũi hơn một chút nhưng vẫn giữ vững con đường của chính mình, không chịu theo lão tiến vào Phật môn.
Tại sao ngay từ lúc ban đầu Khổ Giác đã đối xử với hắn tốt như vậy?
“Đương nhiên là vì ta muốn tìm một tuyệt thế thiên kiêu, giúp ta thổi thổi trước mặt, giúp ta chọc tức con lừa già hói đó.... À không.” Khổ Giác lại thay một biểu tình khẳng khái và hùng dũng nói tiếp: “Đương nhiên vì ta muốn tìm một người hữu duyên để kế thừa y bát của ta, cùng ta cứu giúp chúng sinh, cứu nhân độ thế đó! Ngươi chính là tuyệt thế thiên kiêu được ta tuyển chọn trong vạn người mới chọn được ra đó!”
Cái này cũng... quá khoa trương rồi.
Cái vấn đề “cứu nhân độ thế” này cũng quá to lớn, mà cũng quá mơ hồ rồi.
Nhưng nếu như Khổ Giác không muốn nói ra nguyên nhân thật sự thì Khương Vọng cũng không có biện pháp để tra hỏi.
Hắn chẳng qua chỉ có thể cách Bảo Quang Viên Kính, khom người bái thật sâu vị lão tăng có gương mặt vàng vọt đã vì hắn mà trả giá quá nhiều kia: “Xin ngài thứ lỗi, không phải Khương Vọng không biết điều, chẳng qua là trên người của Khương Vọng mang huyết hải thâm cừu, quả thực không có cách nào có thể buông xuống!”
Lại bị cự tuyệt...
Khổ Giác đứng ở bên kia của Bảo Quang Viên Kính đùng đùng nổi giận nói: “Vừa nãy ngươi mới nói không biết phải báo đáp ta như thế nào, thế mà bây giờ ta chỉ cách cho ngươi thì ngươi lại không nghe?!”
Lão nổi giận đến nỗi bắt đầu lớn tiếng mắng chửi người: “Ngươi cái tên không có lương tâm, tên vương bát đản thối tha này!”
Khương Vọng không rũ mắt, cũng không trốn tránh, hắn cực kỳ nghiêm túc nhìn thẳng vào vị lão tăng với gương mặt vàng vọt, nghiêm chỉnh bộc bạch nỗi lòng: “Ân nghĩa mà ngài đối xử với Khương Vọng không thể nào kể xiết, ngài muốn Khương vọng báo đáp thế nào cũng được, cho dù sinh tử ta cũng không từ. Nhưng chỉ duy nhất là không thể tiến vào cửa Phật cùng ngài được. Khương Vọng chính là từ nơi quê cũ giống như Quỷ Vực ấy đi ra ngoài, không phải vì muốn chạy ra để xem thế giới bên ngoài, cũng không phải vì muốn đi ra chỉ để sống tạm bợ cho qua ngày, cũng không phải vì nghĩ sẽ dứt bỏ tất cả mọi thứ... Mà vì muốn có thể lấy được tất cả những gì ta mong muốn, sau đó quay về!”
“Sớm muộn gì rồi ta cũng sẽ quay về nơi đó, xách kiếm trở về, bất kể là con đường đi có bao xa, bất kể là có bao nhiêu người ngăn trở, bất kể là trên thanh kiếm của ta có nhuốm bao nhiêu máu tươi đi chăng nữa... Bởi vì mỗi khi ta nhắm mắt lại, ta đều có thể thấy vong linh của những con người ở cố hương đang gọi ta...”
Hốc mắt của Khương Vọng đã ửng đỏ: “Khổ Giác đại sư, vong hồn của mấy trăm ngàn người đều đang đè nặng trên vai của ta, làm sao ta có thể tứ đại giai không được chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad