Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1618: Chân thành tới mức giả tạo

Chương 1618: Chân thành tới mức giả tạo
Trong mắt rất nhiều người, Lâm Chính Nhân là một quân tử lương thiện, nho nhã thủ lễ.
Lại rất cứng cỏi.
Hoặc là nói, "cứng cỏi" mới làm cho người khác khắc sâu ấn tượng đối với Lâm Chính Nhân.
Phải chọn quả hồng mềm mới bóp.
Bọn họ cũng đều biết, có rất nhiều người muốn chiến đấu với Lâm Chính Nhân, cũng không biết đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức mới có thể "trùng hợp" gặp được Lâm Chính Nhân trong thi đấu tuyển chọn.
Mỗi người làm đối thủ của Lâm Chính Nhân, đương nhiên đều có lòng tin có thể chắc thắng hắn ta.
Xét tới chiến lực mà bọn họ thể hiện ra, có vẻ đều mạnh hơn Lâm Chính Nhân.
Trên thực tế cũng đúng là như thế.
Sau khi chiến thắng đấu vòng loại một cách khó khăn, hai vòng chiến đấu tiếp theo, hâu như Lâm Chính Nhân đều bị đánh rất thảm.
Mỗi một trận thì hắn ta đều phải chịu rất nhiều vết thương.
Thế nhưng mỗi một trận, hắn ta đều có thể kiên trì tới cuối cùng, chịu khổ từ đầu tới cuối. Trong quá trình chịu đòn, lại luôn có thể tìm ra sơ hở của đối thủ. Cuối cùng cũng thắng hiểm được.
Thật sự là hắn ta không đủ mạnh, thế nhưng rất cứng cỏi.
Làm cho người ta cảm thấy tôn trọng.
Một đường gian nan, vẫn có thể đi tới hiện tại.
Tại Cảnh nhai, trong một căn nhà tao nhã lịch sự nào đó.
Lâm Chính Nhân lui ra khỏi phòng với vẻ mặt khiêm tốn, nói với giọng chân thành: "Mời các vị dừng bước, không thể tiễn nữa. Đề nghị của Giang sư tỷ, Chính Nhân sẽ suy xét thận trọng."
Sau khi nói chuyện, người trong khu nhà mới tản đi, cửa sân cũng được đóng lại.
Trên gương mặt nho nhã của Lâm Chính Nhân không chút tức giận, cũng không oán hận. Chỉ là hơi lo lắng, lắc đầu thở dài rồi trở về một mình.
Trang Quốc, là một trong những nước lệ thuộc Đạo giáo, hiện nay cũng có xu hướng quật khởi, trong khu vực của Cảnh quốc cũng có thể chiếm được một khu nhà không kém.
Đương nhiên, tuy cùng là nước lệ thuộc Đạo giáo nhưng Trang quốc vẫn còn lâu mới sánh bằng Thịnh quốc.
Càng đừng nói đến việc so sánh với đội ngũ của Cảnh quốc.
Lâm Chính Nhân trở về khu nhà thuộc Trang quốc, khép cửa sân lại. Ngồi một mình trên ghế đá trong sân, yên lặng chờ đợi.
Tại đài Quan Hà này, Đỗ Như Hối cũng không nhàn rỗi, mấy ngày nay vẫn đi kết bạn khắp nơi. Trang quốc đang quật khởi, cần có vị thế xứng đôi, thế nhưng điểm này, lại không thể đạt được một cách dễ dàng.
Đường đường Tướng quốc của Trang quốc, mỗi ngày đều tiệc tùng với mọi người, phỏng đoán ý nghĩ của các phương... Không thể không nói, Đỗ Như Hối đã nỗ lực quá nhiều vì quốc gia này rồi.
Thế nhưng trong khoảng thời gian này, Lâm Chính Nhân cũng không ở trong phòng, ngoài việc tham dự chiến đấu tuyển chọn ra, cũng cố gắng kết bạn khắp nơi. Có được danh tiếng không tầm thường trong vòng thiên kiêu của các nước lệ thuộc Đạo giáo.
Tóm lại, cả hai người bọn họ đều là người bận rộn, rất cố gắng, rất ít có thời gian nói chuyện với nhau.
Thế nhưng đêm nay, nhất định phải nói chuyện một lần.
Lâm Chính Nhân yên lặng chờ đợi, rất có kiên nhẫn.
Rất nhiều người tranh cướp muốn chiến đấu với hắn ta, thế nhưng những kẻ muốn bóp quả hồng mềm này, tại sao không phải là mục tiêu mà hắn ta "lựa chọn" chứ?
Mặc dù nhìn qua như hắn ta không làm cái gì, chỉ chờ đợi mà thôi.
Công sức chờ đợi, thường phải có được một kết quả nhất định, mới có thể bị người khác thấy được.
Mà Lâm Chính Nhân cũng không thiếu kiên nhẫn.
Vẫn chờ đợi tới đêm khuya, ông lão tóc đen như mực kia mới bước vào nơi đây.
Khi thấy dáng vẻ của Lâm Chính Nhân, Đỗ Như Hối cũng không nhiều lời, ngồi vào đối diện bàn đá, hỏi với giọng thoải mái: "Có chuyện gì sao?"
Trong mấy ngày thi đấu dự tuyển này, Lâm Chính Nhân đều chiến thắng một cách rất "khó khăn".
Dù thái độ của ông ta như thế nào, dù ông ta coi trọng ai hơn đi nữa, là Tướng quốc của Đại Trang, ông ta đều phải để ý tới cảm xúc của Lâm Chính Nhân.
Lâm Chính Nhân hiện tại, có tư cách để ông ta lo lắng tới cảm xúc của hắn ta.
Lâm Chính Nhân ngước mắt nhìn vị Tướng quốc đại nhân này.
Tiệc tùng cả một ngày, cũng không làm cho ông ta quá mệt mồi.
Thế nhưng những nếp nhăn không thể biến mất trên gương mặt, vẫn nói ra ông ta đã dốc hết tâm huyết.
Không có mấy cường giả Thần Lâm Cảnh, cần mệt mỏi như vậy.
Nhất là người như ông ta có được thần thông đỉnh cấp Chỉ Xích Thiên Nhai nữa chứ.
Thấy được vẻ mặt hiền lành của Đỗ tướng quốc.
Có trong khoảnh khắc, Lâm Chính Nhân nghĩ tới ông nội của mình.
Thế nhưng ngay sau đó, hắn ta chôn vùi ý nghĩ này đi.
Trên đời này, không thể có người thứ hai, sẽ đối xử với hắn ta như ông nội của mình.
Không có bất cứ khả năng nào.
Hắn ta rất rõ ràng điều này.
Thực ra hắn ta cũng không cần nghĩ lại điều gì, bởi vì đã sớm nghĩ kỹ. Thế nhưng khi ngồi đối diện Đỗ Như Hối, hắn ta vẫn để mình có thời gian suy ngẫm một lát.
Lại suy xét nên nói từ ngữ nào thích hợp.
Sau đó mới nói: "Ngày hôm nay, sư tỷ Giang Ly Mộng của Thịnh Quốc, tìm đến ta"
Đỗ Như Hối nhướng mày: "?"
"Ngày mai chúng ta sẽ đối mặt." Lâm Chính Nhân nói: "Ý của Giang sư tỷ chính là, không hi vọng ta làm ra chống cự không cần thiết, để nàng ta có thể giữ lại càng nhiều thực lực hơn, có thể tiến vào thi đấu chính thức một cách dễ dàng. Nguyên văn chính là 'Mọi người đều là nước lệ thuộc của Đạo giáo, vinh dự của ta, cũng là vinh dự của ngươi.
Đỗ Như Hối vẫn bình tĩnh như cũ, hồi lại: "Quan điểm của ngươi là gì?"
Hai tay Lâm Chính Nhân đỡ đầu gối, nghiêm mặt nói: "Ích lợi quốc gia, chính là quan điểm của Chính Nhân. Chỉ là Chính Nhân tối dạ, không biết nên lựa chọn như thế nào, mới phù hợp vận quốc của nước ta, không biết đi bên nào, mới là phúc của Trang quốc ta. Cho nên mới tới xin ý kiến của Tướng quốc."
Trang quốc muốn có được địa vị xứng với thực lực, ý kiến của những nước lệ thuộc khác rất quan trọng, mà ý kiến của nước lệ thuộc mạnh mẽ nhất như Thịnh Quốc lại càng quan trọng hơn.
Cũng như khi Đỗ Như Hối nói chuyện với cường giả dẫn đội của Thịnh Quốc vậy, đều rất tôn kính lễ phép. Đương nhiên, một tu sĩ Thần Lâm Cảnh như ông ta, kính cẩn đối với một Chân Nhân mà nói, cũng rất bình thường.
Cũng bởi vì những nguyên nhân này, cho nên Lâm Chính Nhân không thể tự quyết định được.
Nghe được lời nói trung quân ái quốc của Lâm Chính Nhân, Đỗ Như Hối cười với vẻ hòa nhã.
Hai nhân tài trong Giang Thành Đạo Viện, thật sự là có tính cách trái ngược mà.
Nếu nhất định phải so sánh mà nói.
Người trước mắt chân thành tới mức gần như giả tạo, cuối cùng lại không bằng Phó Bão Tùng, thẳng thắn mà vô tư.
Cả hai người đều có năng lực xuất chúng.
Lâm Chính Nhân thông thạo việc lung lạc lòng người, mà mị lực nhân cách của Phó Bão Tùng làm cho người ta tin phục. Về phương diện này thì mỗi người một vẻ.
Thế nhưng xét tới thực lực mà nói, vẫn là Lâm Chính Nhân càng hơn một bậc.
Hai người, cách dùng khác biệt, chỉ cần đặt ở vị trí khác biệt là được.
Ông ta có đánh giá và tính toán của riêng mình, thế nhưng cũng không nói ra.
Đỗ Như Hối nói với giọng cảm thán: "Thời gian trôi qua nhanh thật, ngươi đã tới mức độ này rồi. Thật sự làm cho lão phu cảm thấy tự hào."
Lâm Chính Nhân kính cẩn nói: "Cũng may có ngài khổ tâm chỉ dẫn, ta mới may mắn có được những thành tích ít ỏi này."
Đỗ Như Hối cười lớn, nói: "Là do chính bản thân ngươi rất xuất sắc."
Ngưng cười, ông nhìn thẳng vào mắt Lâm Chính Nhân, nói: "Nếu để ngươi chiến đấu một cách thoải mái, ngươi có mấy phần chắc thắng?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad