Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 641: Vùng đất Thần âm (2)

Chương 641: Vùng đất Thần âm (2)
Theo như những tin tức Khương Vọng thu được cho tới lúc này, nơi duy nhất có thể câu thông với loài người ở Sâm Hải nguyên giới là Vùng đất Thân Ấm này đây. Đối địch với bọn họ rõ ràng là một việc vô cùng thiếu lý trí.
Nếu là địch với "Thánh tộc" này, chỉ sợ sẽ rất khó rời khỏi bí cảnh Thất Tinh Lâu, chớ nói đến có thu hoạch gì.
Ngẫm lại, hàng năm vẫn có không ít người có thể rời khỏi bí cảnh Thất Tinh Lâu, vậy nhất định sẽ không có quá nhiều tình huống không thể giải quyết xảy ra.
Quan trọng nhất là, ban đêm dần xuống, Khương Vọng có thể cảm nhận được một thứ tin tức kinh khủng nào đó. Hắn không biết đó là cái gì, nhưng bản năng thôi thúc hắn tuyệt đối không nên tiếp xúc.
Vậy Vùng đất Thần Ấm trước mắt hắn đây chính là lựa chọn duy nhất.
Khương Vọng chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, theo sát Thanh Cửu Diệp bước vào trong Thần Long Mộc.
Trước mắt hắn chợt sáng bừng, rộng mở.
Nơi này tựa như một thế giới khác vậy.
Hoàn toàn khác với cảnh sắc lờ mờ bên ngoài Sâm Hải nguyên giới, Vùng đất Thần Ấm lại tươi mát sáng sủa rõ ràng.
Trước mắt hắn là một cảnh tượng khoáng đạt.
Cỏ xanh dày như đệm, trời cao xanh ngăn ngắt.
Từng cây Thần Long Mộc cỡ nhỏ mọc khắp nơi, cách nhau từng khoảng lớn, không cần lo tranh chấp ánh sáng hay chất dinh dưỡng.
Mà trên mỗi một cây Thần Long Mộc đều kết quả to tướng.
Ba quả, hai quả, năm quá, không cây nào giống cây nào.
Quả cây hình vuông chằn chặn, có cửa, có cửa sổ, còn có người sinh hoạt chuyển động trong đó, vọng ra một mảnh âm thanh tường hòa.
Rõ ràng đây là căn nhà thiên nhiên xây cho mà.
Thanh Thất Thụ đứng trước một cây Thần Long Mộc, ngoắc ngoắc tay với Khương Vọng.
"Đến rồi!"
Khương Vọng ngẩng đầu nhìn trời.
Trên trời chỉ treo lơ lửng một ngôi sao, biến ảo khó dò, chính là Ngọc Hành Tỉnh.
Quả không then với cái tên Vùng đất Thần Ấm.
Nơi này thật yên tĩnh tường hòa, hoàn toàn không giống với không gian âm trầm đáng sợ bên ngoài.
Bên trong và bên ngoài Thần Long Mộc như hai thế giới hoàn toàn khác nhau vậy.
Ngoài Sâm Hải Nguyên Giới, lúc nào tâm thần cũng căng thẳng, nguy hiểm sẽ giáng xuống bất kỳ lúc nào, dù xung quanh thật bình tĩnh nhưng vẫn thấy thật khẩn trương, âm trầm, bí bức.
Mà vào trong Vùng đất Thân Ấm này, toàn thân bất giác buông lỏng, bầu không khí yên tĩnh tường hòa kia khiến cho tâm tình người ta lập tức trống rỗng.
Có lão nhân dựa trên ghế nằm, lười biếng phe phẩy một cái lá lớn làm quạt.
Có trẻ con vui vẻ chạy quanh, đuổi nhau đùa giỡn, cười lên thanh thúy.
Trên người bọn họ đều mặc thứ quần áo không phải da cũng không phải tơ, kiểu dáng rất đơn giản.
Trong đó, có một cô bé mặt tròn nghiêng đầu nhìn nhìn người lạ là Khương Vọng.
Khương Vọng cười với cô bé một cái làm hai má cô bé đỏ lên, xấu hổ chạy xa.
Thanh Thất Thụ và Thanh Cửu Diệp đang đứng chờ trước một phòng quả lớn.
Trên cây Thần Long Mộc này chỉ có một quả, theo như Khương Vọng nhìn thì giống kiểu độc môn độc viện trong thành Lâm Truy.
Người sống ở đây chắc hẳn là người có thực quyền trong "Thánh tộc" này.
Lúc này, Khương Vọng bắt đầu buông lỏng cảnh giác hơn một chút. Nguyên nhân rất đơn giản, nếu như Thanh Thất Thụ, Thanh Cửu Diệp có suy tính không tốt nào đó với hắn hẳn là sẽ không để người già trẻ con trong tộc xuất hiện trước mặt mình, như vậy sẽ rất nguy hiểm.
Ngửi ngửi mùi thơm ngát từ bùn đất và cỏ xanh quên lại, cảm nhận làn gió nhẹ mát rượi ve vuốt da mặt.
Khương Vọng thong dong đi tới, cố gắng kéo dài cảm giác thoải mái này.
Đi tới gần.
Bậc thang dây leo từ cửa phòng của hạ xuống cho người leo lên.
Thanh Thất Thụ cùng Thanh Cửu Diệp đều đứng chờ ở cổng, chờ Khương Vọng nhảy lên mới quay người đi vào trong.
Không gian trong phòng quả rất lớn, mà lại không âm u, có vài nơi tia sợ giao cắt như như ô lưới, được cắt khảm chỉnh tề, rõ là cửa sổ.
Dẫm lên sàn nhà cảm giác thật mềm mại lại an tâm một cách kỳ diệu.
Không khí trong phòng được lưu chuyển không ngừng, Khương Vọng cảm giác được gian phòng quả này có sinh mệnh lực, nhưng có một cảm giác đè nén mơ hồ không biết từ đâu mà tới.
Thanh Thất Thụ đi trước dẫn đường, Thanh Cửu Diệp đi đằng sau nhắc nhở hắn.
"Chờ lát nữa gặp mặt, có gì cứ nói thật là được, Tế Ti đại nhân rất hiền lành, dù ngươi không phải Long Thần sứ giả cũng sẽ không làm gì ngươi đâu.
Đương nhiên, nếu vậy ngươi sẽ không thể tiếp tục ở lại Vùng đất Thần Ấm"
Ầm!
Vừa dứt lời, Thanh Thất Thụ đã bay ngược lại.
Miệng phun máu tươi, ngã bình bịch dưới chân Khương Vọng chổng cả bốn vó lên trời.
"Ừm, ta biết... rồi?"
Khương Vọng mới gật đầu được một nửa thì quay sang nhìn Thanh Cửu Diệp, mặt đầy nghi vấn.
Cái này gọi là rất "hiền lành" sao?
Sắc mặt Thanh Cửu Diệp cứng ngắc.
"A Liệt!" Tới lúc này Thanh Thất Thụ mới kêu váng lên, nghiến răng nghiến lợi cực kỳ ấm ức nói: "Có chuyện gì còn có thể từ từ nói mài!"
Thanh Cửu Diệp liếc Khương Vọng một cái ra ý, rồi để hắn chờ ngoài cửa:
"Có lẽ hôm nay tâm tình Tế Ti đại nhân không tốt, để ta đi vào trước xem xem.
Trong phòng quả, cửa đều có hình vòm tròn, đều rủ dây xanh thiên thanh y như rèm châu.
Thanh Cửu Diệp vén rèm đi vào trong.
Chỉ sau vài hơi thở đủ để chào hỏi, Khương Vọng liền nghe thấy một giọng nói già nua có vẻ giận dữ từ bên trong vọng ra: "Ngươi giải thích xem, vì sao ngươi và Thất Thụ cùng thực hiện Tướng Thú mà bây giờ quay về Vùng đất Thân Ấm vẫn là hai người? Ngươi tưởng ta không nỡ ném các ngươi vào Hồn Dục sao?"
Nghe giọng nói thì có vẻ giống một bà lão, nhưng uy áp trong khí tức nặng nề vô cùng, ép cho người ta khó mà thở dốc.
Đại khái là tức giận quá nên câu nói này mới vọng ra ngoài phòng.
Âm thanh sau đó đều mơ mơ hồ hồ.
Khương Vọng đưa tay kéo Thanh Thất Thụ nằm nửa ngày dưới đất lên, thuận mồm hỏi: "Vì sao Tế Ti đại nhân lại đánh ngươi ra?"
Không thể không nói, sinh mệnh lực của tiểu tử này thực sự ương ngạnh.
Lúc này vết thương ở tim y vừa mới khép lại, lại vừa bị đánh bay ra đến thổ huyết, nhưng mình gọi nửa ngày, không những y không có vẻ suy yếu hơn mà có vẻ còn khỏe hơn.
Nghe Khương Vọng hỏi, y hung hăng trừng mắt lại một cái rồi hơi vung tay hất hắn ra.
Lúc này, Thanh Cửu Diệp xốc màn gọi: "Trương Lâm Xuyên, Tế Ti gọi ngươi vào:
Thanh Thất Thụ không nói gì, đi lướt qua Khương Vọng.
Khương Vọng đi theo sát sau lưng, chợt nghe có tiếng gầm từ bên trong vọng ra: "Quỳ xuống!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad