Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1084: Vân Tiêu Diệp Thanh Vũ nghiên đang sang một bên: "Tại sao lúc trước con lại không thấy cha nói cái này?"

Chương 1084: Vân Tiêu Diệp Thanh Vũ nghiên đang sang một bên: "Tại sao lúc trước con lại không thấy cha nói cái này?"
Diệp Lăng Tiêu giả vờ như không nghe thấy, tự mình nói: "Hiện tại chắc hẫn tiểu tử kia đã tìm được một tòa, mà Lăng Tiêu Các của chúng ta lại vừa vặn có một tòa, Con nói xem, có nên vì An An... mà đưa cho hắn hay không?
"Đương nhiên là nên rồi!"
Diệp Thanh Vũ nói không chút nghĩ ngợi: "Hắn là ca ca của An An, cũng coi như là người của Lăng Tiêu Các chúng ta. Hơn nữa, Vân Đỉnh tiên cung cũng đã nhận chủ, chúng ta giữ lại tòa nhà kia cũng vô dụng, tại sao lại không biết thời thế mà bán một cái nhân tình chứ?"
Nói tới chỗ này thì nàng dừng lại, dữ dằn trừng mắt nhìn Diệp Lăng Tiêu: "Cha nhìn con như vậy làm gì!"
Cũng chỉ khi ở trước mặt Diệp Lăng Tiêu, thì một người vẫn luôn lạnh lùng như thần tiên là nàng mới có thần thái của một cô nương.
"Không có gì" Diệp Lăng Tiêu nhẹ nhàng đổi chủ đề: "Ba tòa nhà kia lần lượt tên là Linh Không Điện, Lăng Tiêu Các và Thanh Vân Đình. Nữ nhi của ta thông minh lanh lợi như thế, chắc chắn có thể nghĩ ra cái gì đúng không?"
Diệp Thanh Vũ lườm một cái: "Lăng Tiêu Các của chúng ta kế thừa một phần truyền thừa của Vân Đỉnh tiên cung cũng không phải là bí mật gì"
Sau khi một loạt cái tên được nói ra, nàng không thể nào không nghĩ ra cái gì được. Thậm chí từ lúc ở trong Trì Vân Sơn, khi mà Khương Vọng làm giao dịch với Đấu Miễn thì nàng đã đoán ra được một chút rồi. Chỉ là nàng không rõ, vật gì ở trong Linh Không Điện liên quan đến Vân Đỉnh tiên cung. Bây giờ nghĩ lại, chắc hẳn là ba tòa nhà cùng tên.
Diệp Lăng Tiêu cười nhẹ, từ chối cho ý kiến: "Vậy thì con đưa tòa nhà của chúng ta cho hắn ha"
"Con đi cũng được."
Diệp Thanh Vũ gật đầu như giải quyết việc chung, bỗng nghi ngờ hỏi: "Nếu như cha biết hắn cần vật kia từ trước, vậy tại sao không cho hắn từ sớm?"
Diệp Lăng Tiêu ngừng cười, hơi nghiêm túc nói: "Người có thể sống sót dưới tay Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối, dù là dùng biện pháp gì, là do thực lực cũng được, hay do may mắn cũng thế. Tất cả đều có thể chứng minh giá trị của hắn"
Diệp Thanh Vũ cau mày: "Vì thế... Đây là chuyện làm ăn?"
"Con cho hắn, thì hắn sẽ không coi là làm ăn." Diệp Lăng Tiêu cũng không e dè gì nói: "Ta không cần Vân Đỉnh tiên cung, cho hắn cũng không sao. Nhưng tại sao ta lại muốn cho hắn? An An là An An, con là con. Hắn cần chứng minh giá trị của chính mình"
Diệp Thanh Vũ im lặng trong chốc lát rồi mới nói: "Phụ thân, cha có chút không giống với trong tưởng tượng của con"
"Thanh Vũ" Diệp Lăng Tiêu thở dài một hơi rồi đứng dậy: "Ta hy vọng con vĩnh viễn không dính khói bụi nhân gian, vĩnh viễn đơn thuần thiện lương. Ta cũng hy vọng, ta vĩnh viễn hoàn mỹ không tỳ vết ở trong lòng của con. Nhưng đôi lúc cũng không thể không cho con thấy một chút tình hình thực tế. Như vậy thì, nếu có một ngày ta không còn ở cạnh con, thì con cũng có thể đũng cảm đối mặt với thực tế"
Diệp Thanh Vũ nghe xong lại bĩu môi: "Ngài là Chân Nhân đương thời, chắc chắn sẽ sống lâu hơn con."
"Im lặng!"
Diệp Lăng Tiêu duỗi ngón tay ngăn cản nàng, không để cho nàng nói lời như vậy.
Sau đó ông ta lật tay lấy ra một cái lầu các tỉnh xảo, một lầu các nho nhỏ đứng vững ở trong lòng bàn tay, rồi lại vuốt nhẹ bên trên một chút.
"Trên trời dưới đất, chỉ có thể có một Lăng Tiêu Các"
Giọng nói của Diệp Lăng Tiêu rất bình thản, nhưng lại rất kiên định.
"Cho nên giờ sẽ đổi tên của nó, bây giờ gọi là Vân Tiêu các."
Ông ta nhìn nữ nhi của mình, ánh mắt bỗng dịu dàng: "Con cầm lấy rồi đưa cho hắn đi"
Diệp Thanh Vũ đưa tay tiếp nhận, quả nhiên thấy tấm biển thẳng đứng của tòa lầu các nho nhỏ kia ghi là "Vân Tiêu các:
"Quá tinh xảo." Nàng cảm thán.
Diệp Lăng Tiêu cười cười: "Lầu các tiên cung để lại, tất nhiên phi phàm"
"Phụ thân, vậy con đi đây" Diệp Thanh Vũ nhận lấy tòa Vân Tiêu các xinh đẹp kia, cuối cùng cũng rời khỏi đống sách cổ quý giá.
Trái tim treo lơ lửng của Diệp Lăng Tiêu cuối cùng cũng yên vị.
"Con cái lớn rồi."
Sau khi Diệp Thanh Vũ rời đi, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Ngoài cửa sổ, có một đóa mây trôi hững hờ đáp xuống rồi hóa thành một con dị thú xinh xắn. Nó nhảy vào trong lầu các, cái đuôi dài phía sau ngoe nguẩy qua lại, chính là A Sửu rồi.
Diệp Lăng Tiêu không quay đầu lại, cũng không nói gì.
Tâm trạng phức tạp của một phụ thân đâu dễ giãi bày.
"Đổi tên hay lắm" A Sửu nói.
Nó lạch bạch vuốt mông ngựa: "Trong thiên hạ, ngoại trừ Diệp Tiểu Hoa, ai có thể Lăng Tiêu?"
â Am!
Diệp Lăng Tiêu xoay người lại đấm, đè nó trên mặt đất: "Gọi lão tử là Diệp Lăng Tiêu!"
Lầu các được xây rất vững chắc, không có phản ứng gì quá mạnh.
A Sửu thì lại da dày thịt béo, trở mình một cái bò lên. Cũng không quan tâm mà lắc lắc đầu rồi cười đùa nói: "Quả đấm của ngài thật có lực, Chân Nhân đương thời số một, không phải ngài thì còn có thể là ai?"
"Được rồi, dù sao lão tử cũng không thiệt thòi một hai cái này."
Diệp Lăng Tiêu dựa vào trên ghế nằm, thở dài chấp nhận sự thật:
"Nói đi, ngươi đang làm gì rồi?"
A Sửu ngoắc ngoắc cái đuôi, quả cầu nước không màu trên đuôi nảy nảy: "Bên trong hồ Đạp Vân không có cá đâu."
Cá ở bên trong hồ Đạp Vân là tươi ngon nhất ở Vân quốc. Không biết bao nhiêu quan lại quyền quý muốn mua mà không được.
Bởi vì Diệp Thanh Vũ thích ăn loại cá này, cho nên Diệp Lăng Tiêu đã niêm phong toàn bộ hồ Đạp Vân lại, không cho người bên ngoài đến đánh bắt.
Dưới tình hình như vậy, vì sao hồ Đạp Vân lại không còn cá?
Tất nhiên đều bị A Sửu ăn sạch rồi...
Bỗng dưng Diệp Lăng Tiêu nắm chặt tay thành nắm đấm, nhưng cuối cùng vẫn buông ta.
"Cút nhanh. Thừa dịp ta vẫn còn nhịn được"
A Sửu không nói câu nào, vẫy đuôi một cái rồi nhảy ra ngoài cửa sổ, vô cùng nhanh nhẹn, cũng rất thức thời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad