Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 927: Vì sao?

Chương 927: Vì sao?
Lâm Chính Nhân không có bất kỳ biểu hiện gì trước sự mắng mỏ của cha mình, y chỉ nói: "Từ nay về sau, ta sẽ nắm quyền tối cao của gia tộc. Người đến, đưa Lâm Đoan Hành đi!"
"Ngươi dám!" Lâm Đoan Hành nhảy dựng lên: "Tu hành đến mức vào trong bụng chó rồi à, ta là cha ngươi! Lâm Chính Nhân, ngươi điên rồi sao?"
"Ai dám?" Ông ta giống như một con chó già tức giận, điên cuồng gầm lên với đám người trước mặt: "Ta mà thấy ai dám đi lên! Lão tử sẽ giết hắn!"
Vào ngày thường, thái độ của ông ta đối với Lâm Chính Nhân thực sự đã rất kiềm chế, bởi vì ông ta biết rằng con trai mình không coi trọng mình.
Ông ta cũng biết mình không có năng lực gì lớn, cả đời ăn chơi đàng điếm cũng sắp trôi qua rồi. Mấy chuyện tu hành gì đó, trước đây ông ta còn có suy nghĩ, nhưng sau này đã không còn nghĩ tới nữa.
Mặc dù bị coi là bất tài, nhưng ông ta cũng hiểu rằng địa vị thực tế của mình trong gia tộc chắc chắn không bằng hai người con trai này. Đặc biệt là không có khả năng so sánh được với Lâm Chính Nhân.
Nếu một ngày nào đó ông ta nổi giận với Lâm Chính Nhân, vậy thì người xấu hổ chắc chắn là ông ta.
Cho nên khi ở trước mặt con trai, từ trước đến giờ ông ta vẫn luôn thành thật.
Nhưng sự gào thét lúc này là do ông ta tức giận, ông ta chửi Lâm Chính Nhân như tát nước.
Bởi vì những gì Lâm Chính Nhân làm đã thực sự chạm đến ranh giới cuối cùng của ông ta.
Cho dù ông ta chỉ là kẻ quần là áo lụa nửa đời vô dụng, cho dù ông ta chỉ là một phế vật, thì ông ta cũng có ranh giới của người làm cha!
Không ai có thể làm tổn thương con trai ông ta, không ai có thể làm tổn thương con trai ông ta!
Xoetl Ông ta giật lấy một thanh kiếm của tộc binh, rút kiếm ra và chỉ vào Lâm Chính Nhân: "Nếu hôm nay ngươi dám ra tay đệ đệ của ngươi, lão tử sẽ không khách khí với ngươi nữa!"
Phạch!
Lâm Chính Nhân trực tiếp quật một roi, quất bay kiếm của ông ta, cũng quất ông ta ngã xuống đất.
"Dẫn đi!"
Y đã mất bình tĩnh, hung ác hét lên!
Rất nhanh đã có hai tộc binh không chịu nổi áp lực của ánh mắt của y mà bước lên phía trước, một trái một phải nhấc Lâm Đoan Hành đang ngồi trên mặt đất lên.
Lâm Đoan Hành bị nhấc lên và kéo đi một hồi, mới đột nhiên khôi phục lại, liều mạng giãy dụa: "Buông lão tử ra! Buông ra! Các ngươi muốn chết sao? Lâm Chính Nhân! Lâm Chính Nhân! Cái đồ súc sinh này, súc sinh! Mẹ ngươi ở dưới lòng đất cũng sẽ không tha thứ cho ngươi! Các ngươi buông ra! Buông rai..."
Ông ta hét lên nhưng vẫn bị kéo ra xa.
Lâm Chính Nhân hơi giật mình một chút.
Y biết cha mình đã sớm bị tửu sắc móc rỗng thân thể, một roi lúc nãy y đã cố tình khống chế sức lực nên sẽ không thực sự làm ông ta bị thương, nhưng cũng phải khiến ông ta chậm lại một lúc lâu mới đúng.
Từ nhỏ đến lớn, sống đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy dáng vẻ của một người phụ thân trên phụ thân mình, nhưng lại là vào một trường hợp như vậy.
Thật là mỉa mai?
Lần sững sờ này chỉ kéo dài trong thời gian cực ngắn, Lâm Chính Nhân tiếp tục đi về phía trước, đi về phía Lâm Chính Lễ.
Hai tay Lâm Chính Lễ chống xuống mặt đất, liên tục lùi lại, cuối cùng trực tiếp đứng dậy chạy đi.
Bích Mãng xé gió, quấn chặt lấy hắn ta và kéo mạnh về phía sau.
Lâm Chính Lễ đỏ mặt, khó khăn hét lên: "Ca...
Lâm Chính Nhân lại chỉ quay đầu nhìn về Khương Vọng: "Để ta khuyên hắn một chút."
Khương Vọng đưa tay ra hiệu xin cứ tự nhiên.
Lâm Chính Nhân kéo Lâm Chính Lễ lại gần, dựa sát vào hắn ta, và bắt đầu "khuyên bảo".
Cũng không biết là y nói những gì.
Sắc mặt Lâm Chính Lễ đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là tức giận, sợ »aC mật Lam Cninn L€ dau tien Ia Khieb SỢ, Sau do la tực 8iận, SỐ hãi, rồi van xin, đau đớn, và cuối cùng là đầy hận thù.
Và khi Lâm Chính Nhân quay đầu lại lần nữa, y nói với Khương Vọng: "Ngài nghĩ xá đệ cần phải dùng cách tự sát nào mới gọi là có thành ý?"
Cho dù Khương Vọng là người khởi xướng tất cả những điều này, nhưng hắn cũng không khỏi cảm thán với sự tàn nhẫn của Lâm Chính Nhân.
Y thật sự đã ép Lâm Chính Lễ đến chết, thậm chí còn có thể "khuyên bảo" hắn ta tự sát!
Một nhân vật như vậy, cho dù không có thiên phú tu hành, không được vào Quốc đạo viện, thì Lâm Chính Lễ cũng hoàn toàn không có khả năng tranh đoạt gia nghiệp với y!
Người này không thể giữ lại.
Trong lòng Khương Vọng động sát khí nhưng ánh mắt lại không để lộ ra. Nếu đã muốn giết từng người một, thì mọi chuyện cũng phải xử lý từng việc một.
Ít nhất thì việc buộc Lâm Chính Lễ phải tự sát, cũng cần Lâm Chính Nhân thu xếp.
Hắn cố ý quan sát viện này một chút, ánh mắt dừng lại ở giếng nước.
"Phong ấn đạo nguyên và để hắn ta nhảy xuống giếng thì sao?"
Khương Vọng hỏi với giọng điệu thương lượng.
Lâm Chính Nhân cắn răng nói: "Được!"
Khương Vọng còn muốn thấy sự phản kháng và đấu tranh của Lâm Chính Lễ.
Tiếp tục xem màn huynh đệ bất hòa thật là tốt.
Nhưng Lâm Chính Lễ chỉ liếc nhìn hắn một cái, không ngờ lại giống như đã chấp nhận số phận của mình, từ từ đi về hướng giếng.
Hắn ta đau khổ, không cam lòng, thù hận, nhưng lại chấp nhận số phận của mình.
Hăn đã chờ cảnh này từ rất lâu rồi.
Lần đầu tiên khi đến tộc địa Lâm thị hắn đã muốn làm việc này.
Nhưng lúc đó địa thế còn mạnh hơn người, hắn còn phải chăm sóc cho An An, cho nên không thể liều mạng ở thành Vọng Giang, mà liều mạng cũng vô dụng.
Vốn còn muốn đợi đến sau này khi mạnh mẽ hơn một chút thì sẽ trở về Trang quốc để giải quyết.
Nhưng đêm nay, sau khi nhìn thấy Lâm Chính Nhân, hắn đột nhiên không nhịn được.
Thân hoài lợi khí, sát tâm tự khởi. (1)
(1) Thân hoài lợi khí, sát tâm tự khởi: Trên người mà có vũ khí sắc nhọn thì sẽ sinh ra ý nghĩ giết người.
Huống chỉ vào giờ phút này khi ở trong thành Vọng Giang, hắn đã mạnh hơn mà hận thù trong lòng vẫn chưa tiêu!
Đã đến lúc phải dập tắt những hận thù cũ!
Lâm Chính Lễ bước tới bên giếng, trước khi nhảy xuống, hắn ta quay lại nhìn Khương Vọng với vẻ căm hận, giọng nói như muốn rặn ra từ kẽ răng.
"Ta muốn biết tại sao?"
"Ta đã xin thứ lỗi và sẵn sàng trả giá để cứu mạng mình, tại sao ngươi nhất định muốn ta chết?"
"Vì sao! Vì sao!"
Hắn ta còn hét lên một cách tuyệt vọng: "Vì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad