Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3680 - Tác phẩm của Ngư Quảng Nguyên gửi lời hỏi thăm tới ngươi!



Chương 3680 - Tác phẩm của Ngư Quảng Nguyên gửi lời hỏi thăm tới ngươi!




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Phương Nguyên Du siết chặt quân đao.
Tất cả giáp sĩ đều nín thở ngưng thần, bọn họ đều biết bản thân sắp phải đối mặt với cái gì, và đang chờ đợi điều gì.
Trần Trị Đào lẩm bẩm: “Hy vọng Kỳ Hiếu Khiêm đã chuẩn bị tốt để tiêu diệt quân đội Nhân tộc ở phía trước và đang bày ra thế trận công kích.”
Khương Vọng đương nhiên biết tại sao Trần Trị Đào lại nói điều này, bởi vì ngay từ giây phút đầu tiên bước vào trong Sa Bà Long Vực, năng lực phòng thủ trong đánh trận của Kỳ Hiếu Khiêm đã để lại cho bọn họ một ấn tượng vô cùng sâu sắc. Khi đó, bọn họ vẫn còn đang ở đỉnh cao của sức mạnh quân sự, nhưng lại không thể tấn công nhanh chóng. Chiếc Điếu Long Chu mà Trần Trị Đào đang lái là bảo thuyền của Điếu Hải Lâu. Hắn ta mang theo mấy trăm Nội Phủ, đều là lực lượng nòng cốt của Trấn Hải Minh, bên trong có các trưởng lão từ các môn phái, trụ cột của các gia tộc, có người điều hành cả một phương, có người khổ luyện nhiều năm... Bọn họ đều là những người tinh anh trong giới tinh anh, nhưng lại bị lật đổ trong chốc lát, thậm chí còn không thể làm dậy lên chút bọt sóng nào.
Trần Trị Đào rõ ràng nhận ra rằng Kỳ Hiếu Khiêm là một bức tường. Đó là một bức tường mà cần phải quay đầu khi đến gần.
Thật ra hắn cũng đồng ý với quan điểm này.
Nhưng như hắn đã nói, hắn đã không còn lựa chọn nào khác.
Vậy thì cứ đụng tới đi!
Xem thử xem là ta vỡ đầu chảy máu, hay là bức tường nam kia sẽ sụp đổ!
Khương Vọng đứng ở phía trước boong tàu, làn khói bốc lên che mờ đi những hạt mưa, hắn giơ cao nắm tay phải lên, giống như một ngọn đuốc vĩnh cửu trong đêm dài.
Khi tình báo từ thanh văn tụ lai từ bốn phương tám hướng, thông tin quan trọng nhất đã được chuyển giao.
“Toàn quân nghe lệnh!” Hắn trầm giọng quát.
Rồi phi thẳng lên trời cao: “Cùng ta xung phong!”
Trên toàn bộ Phi Vân lâu thuyền, ngoại trừ những sĩ tốt cần thiết để điều khiển lâu thuyền, toàn bộ những giáp sĩ còn lại đều phóng lên. “Giết!!!” Khí huyết dâng trào, nguyên lực gầm thét, trận pháp trong nháy mắt hình thành.
Bùm!
Nỏ Xạ Nguyệt gầm thét phát động, những chú thiết trọng tiễn phủ đầy phù văn tiến về phía trước mở đường. Đánh nát màn mưa, giết thẳng vào bên trong màn đêm mưa mờ mịt kia.
Sương mù dày đặc ở trong trận địa đã bị thổi bay.
Đại quân như sơn tựa bích của Hải tộc, cứ thế đứng trước mặt bọn họ. Giống như một con cự thú trầm lặng, có thể nuốt chửng mọi thứ trong đêm dài. Cũng trầm lặng nuốt chửng một số đòn tấn công gần như thần thánh từ nỏ Xạ Nguyệt.
Với việc chiếm được ưu thế tuyệt đối và khóa kín được mục tiêu phương hướng của đối thủ, Kỳ Hiếu Khiêm vẫn bày ra một trận hình ổn định nhất. Thậm chí hắn ta vẫn còn ẩn náu trong đội hình quân sự, không rõ hành tung.
Khương Vọng muốn liều mạng tái hiện lại cảnh bức lui Ngao Hoàng Chung, nhưng vẫn là không thể.
Không có lựa chọn nào khác.
Đây là lần đầu tiên Khương Vọng thực sự tự mình điều khiển quân đội trên t chiến trường!
Binh sát được tạo thành từ khí huyết bao bọc lấy hắn, khiến hắn có cảm giác như đang mặc một bộ chiến giáp khổng lồ và nặng nề.
Điều khiển dòng lưu chuyển khí huyết của sĩ tốt bằng tiên niệm.
Hắn trở thành ý chí duy nhất trong toàn bộ đội quân, nắm trong tay tất cả lực lượng được tập hợp, tuân theo phương hướng bản chất của binh trận, và có thể phát triển các phương pháp giết chóc khác nhau thuộc về đội hình binh trận này!
Đây là Long Thỉ Trận căn bản nhất.
Hắn đã lựa chọn phương thức sắc bén nhất.
Binh sát cuồn cuộn hóa thành một mũi trọng tiễn nặng nề đẫm máu, đột nhiên lóe lên, giết thẳng về phía trước.
Ba ngàn giáp sĩ kết thành phong thỉ*!
*đỉnh mũi tên
Oành!
Dùng cứng đối cứng, lấy sắc bén đối đầu với mũi nhọn, đại quân Võ An đụng độ trực diện với đại quân của Hải tộc.
Hai luồng binh sát giết chóc quấn lấy nhau ở một chỗ, huyết khí dày đặc bốc thẳng lên bầu trời, gần như đẩy lùi cả mây mưa!
Khương Vọng trực tiếp điều khiển đội hình quân sự, có thể nắm bắt rõ ràng được binh sát, có thể phát hiện ra rằng những người chiến sĩ đã đi theo hắn chinh phạt đến tận nơi đây, đang lần lượt chết đi!
Đôi mắt của hắn nhòe máu, nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
Hắn chỉ có thể liên tục điều chỉnh binh sát, không ngừng duy trì sự vận hành của đội hình quân sự, không ngừng giết chóc và lao về phía trước... Đụng vào đội hình của kẻ thì thì tráng sĩ bắt buộc phải tử trận, còn nếu đụng mà không thể đột phá được đội hình của kẻ thù thì toàn quân sẽ phải chết!
Thời gian được tính bằng cách đếm số lượng tử vong, đặc biệt khó khăn.
Ngoài việc cắn răng cứng rắn chống đỡ ra, thì đã không còn lựa chọn nào khác.
Vào một thời điểm nào đó, hô, chợt cảm thấy sáng tỏ thông suốt!
Tuyến phòng thủ tựa như bức tường cao hàng nghìn nhẫn (1) của Hải tộc, đã bị xé thủng ra một vết. Cũng giống như những đám mây mưa trên bầu trời, chúng bị khí huyết tràn trề đẩy ra xa, nên mới có thể nhìn thấy ánh sáng bầu trời.
Còn lại một ngàn ba trăm sáu mươi bảy người. Khương Vọng hít nhẹ khí huyết, sử dụng điểm binh chi thuật để xác định con số này, đám mây binh sát mỏng manh cuộn lại tiếp tục tiến về phía trước.
Phía trước là Kỳ Hiếu Khiêm!
Hắn ta đã bố trí trận địa thứ hai ở đây!
Lúc này, hắn ta xuất hiện rất rõ ràng trong tầm mắt của Khương Vọng.
Chân đạp trên thú Kỳ Thừa chiến đấu cao hàng mấy chục trượng. Trên đôi cánh thịt xòe ra như mây treo trên bầu trời là những con ác khuyển có khói mù lượn lờ xung quanh đang nghỉ ngơi.
Trên đầu mỗi con yên khuyển lại có một con phi ngư nho nhỏ với đôi cánh dài đang đậu ở đó.
Ngay khi Khương Vọng dẫn quân tiến tới, hàng ngàn con yên khuyển cứ thế lao tới.
Ngao ô ~! Ngao ô ~!
Ong! Ong! Ong!
Trong tiếng ồn ào hung hãn này, thanh âm của Kỳ Hiếu Khiêm lại vang lên vô cùng rõ ràng: “Hoàn bạo phi ngư cùng với yên cẩu, tác phẩm của Ngư Quảng Nguyên gửi lời hỏi thăm tới ngươi!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad