Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2452: Tây Vũ Nam Thanh (3)

Nhưng ở vào giờ phút này, gã vẫn còn chưa biết rằng, thứ mà gã chứng kiến, chỉ là một chương của sự bắt đầu mà thôi.
Phương Hạc Linh hung hãn nuốt nước miếng một cái, vẫn cảm thấy cổ họng có chút khô khốc: "Tiếp theo, chúng ta...
Vương Trường Cát bình tĩnh cảm thụ thân thể, cảm thụ lực lượng của Thiên Phủ chi khu.
"Sau khi bù đắp xong thiếu sót cuối cùng này rồi, ta đã không thể làm gì hơn. Cho nên..."
Y tung người nhảy vào trong biển mây.
Biển mây vô biên, dáng người y tự do.
Người hóa thành một tia chớp to lớn, thật giống như xé mở cả bầu trời.
Ùng ùng ầm ầm oàng Lôi quang vạn dặm.
Đạo lịch năm 3921, mùng 2 tháng 3.
Theo sự suy đoán của Thiên Tượng, đáng lẽ phải là mặt trời rực rỡ chiếu sáng khắp nơi.
Nhưng một trận mưa lớn lại đổ xuống ở Thiều quốc.
Phía tây trời mưa, phía nam trời trong.
Cốc cốc cốc, Cốc Cốc Cốc.
Ở bên ngoài một gian khuê phòng nào đó trong phủ Ngu quốc công, vang lên thanh âm gõ cửa sổ to gan lớn mật.
Chẳng những thanh thúy, hơn nữa còn liên miên không dứt, mang theo khí thế nếu cửa sổ không mở thì sẽ gõ đến tận thiên hoang địa lão.
Ken két ~ Cuối cùng một cái cửa sổ ở trên gác lâu của căn phòng này cũng được mở ra, để lộ ra gương mặt minh diễm mà hào phóng của Khuất Thuấn Hoa.
Giống hệt như lấp đầy bởi ánh sáng mặt trời, có chút rực rỡ đốt người.
Ánh mắt vòng vo chuyển một cái, mới bực bội lên tiếng nói: "Làm sao mà ban ngày ban mặt dám đi trèo cửa sổ nhà cô nương ta? Không sợ ta gọi người đánh gãy chân chó hay sao?"
Âm cuối rơi xuống, mang theo một chút hung dữ.
"Mau để cho ta đi vào nhà đi" Tả Quang Thù vừa nói vừa chen vào bên trong.
Nhưng cửa sổ đã bị giữ lại một cách vững vàng.
Hai cánh tay của Khuất Thuấn Hoa vững vàng đặt ở cửa sổ: "Nhưng mà ta không thể để chàng đi vào được, nếu truyền ra ngoài nhân gia còn muốn danh tiếng hay không đây?"
Tả Quang Thù cong mông ở bên ngoài bệ cửa sổ gõ cửa cả nửa ngày, đã sớm nóng nảy: "Lúc nàng mở cửa sổ nhà ta, sao không thấy cân nhắc đến danh tiếng của ta thế?"
Khuất Thuấn Hoa cười phì một tiếng, nhưng rất nhanh đã nghiêm túc trở lại.
"Nói bậy! Khuất Thuấn Hoa ta là danh môn thục nữ, há lại đi làm mấy chuyện kia. Chàng bớt ở đây ăn nói bừa bãi, nằm mơ giữa ban ngày đi!"
Tả Quang Thù phồng miệng hồi lâu, không thèm lên tiếng.
Khuất Thuấn Hoa lại hỏi: "Hôm nay thời tiết đẹp như thế, lại là thời gian thuận lợi, sao chàng không bồi Khương đại ca nhà mình tu luyện thế?"
Hình như dưới lầu có thị nữ đi qua.
Tả Quang Thù nhỏ giọng lại thẹn thùng gấp giọng nói: "Nàng mau để cho ta vào trong nhà đi, đi vào nhà rồi nói... nói nữa là khiến người khác nhìn thấy luôn rồi.
Khuất Thuấn Hoa quay đầu, liếc nhìn xuyên qua cửa sổ cả nửa ngày, mới nói: "Chàng sợ người khác biết à?"
Tả Quang Thù hì hục nửa ngày, mới nói: "Ta không sợ. Hai ta là có hôn ước! Chính là... Chính là cong mông phục ở chỗ này có chút bất nhã Khuất Thuấn Hoa hừ một tiếng, lúc này mới nhẹ nhàng buông lỏng tay.
Tả Quang Thù vội vàng mở cửa sổ xông vào trong, sau đó lại xoay người đóng kỹ cửa sổ lại.
Sau đó tiến gần tới bên cạnh Khuất Thuấn Hoa, dùng tư thái giống như hiến bảo vật, cầm Minh Không Ngọc từ trong lòng ngực ra.
"Thuấn Hoa tỷ tỷ, nàng nhìn...
Khuất Thuấn Hoa nhìn tấm Minh Không Ngọc lấy ở trên Thiên Sơn ở trong Sơn Hải Cảnh, ánh mắt nhu hòa đi nói: "Chàng thì sao?"
"Ta rất tốt a" Hai tay Tả Quang Thù nâng Minh Không Ngọc, ánh mắt của vị hoa phục thiếu niên này cực kỳ sáng, như tắm trong ánh sáng: "Nàng nhìn đi, nó không hề xấu chút nào đâu" Khuất Thuấn Hoa đưa tay cầm khối Minh Không Ngọc này lên, cảm nhận được sự ấm áp trên đó, đó là nhiệt độ ấm áp từ trong lồng ngực tỏa ra ngoài.
"Dĩ nhiên ta biết chàng rất giỏi. Nàng nở nụ cười vô cùng ôn nhu, đem cả tay mình và cả Minh Không Ngọc, đều cùng nhau đặt vào trong lòng bàn tay của Tả Quang Thù: "Ta muốn hỏi... chàng thì thế nào? Tiểu lang quân có đạt được thứ đền bù mà mình mong muốn không?"
Tả Quang Thù cảm thụ xúc cảm truyền tới từ trong lòng bàn tay, bên tai cũng đỏ lên.
"A... Hå?"
Sau đó mới phản ứng được Khuất Thuấn Hoa đang hỏi cái gì.
Vội vội vàng vàng nói: "Lấy được Cửu Phượng chương rồi!"
"Hiệu quả của Cửu Phượng chương như thế nào?" Khuất Thuấn Hoa mỉm cười hỏi.
Tả Quang Thù có chút khó xử nói: "Ta còn chưa bắt đầu luyện đâu. Mới đi ra từ trong Sơn Hải Cảnh, ta đã chạy tới tìm nàng rồi..."
Khuất Thuấn Hoa đã vô cùng tự nhiên dắt bàn tay của y, nói: "Tới, tới chỗ này ngồi, chúng ta từ từ nói..."
Đường đường là lầu các nơi cháu gái của Ngu quốc công sống, dĩ nhiên là có phong cách bất phàm, tự nhiên, phong nhã.
Dĩ nhiên là vần thơ như nước, dĩ nhiên là gió ấm tự nhiên đưa hương.
Nhưng vị Nguyệt thiền sư của Tẩy Nguyệt am đang đứng trước bệ cửa sổ khác trong phòng, hiển nhiên không có quá nhiều tâm trạng để thưởng thức điều đó.
Nhất là bên trong phòng lại có một đôi nam nữ trẻ tuổi liên tục bộc lộ tình ý liên miên thế kia. Nàng nhẹ nhàng ấn góc lông mày một cái, lại nhìn trên thân hình khôi lỗi của mình một cái, tìm được mấy cái tế văn vô cùng lúng túng.
Đáng lẽ nàng định tắng hắng một tiếng, để làm bừng tỉnh đôi nam nữ trẻ tuổi trong mắt chẳng còn ai kia.
Hoặc là làm bộ mới nhìn thấy người tới, đi lên hàn huyện mấy câu.
Nhưng suy nghĩ một chút, cuối cùng nàng ta cũng không nói tiếng nào, yên lặng nhảy xuống lầu, còn thuận tay đóng cửa sổ lại.
Dẫu sao, ngã phật từ bi.
Nàng ta lướt qua cơn gió, nhưng cũng không để lại âm thanh gì.
Nàng ta hạ xuống trên mặt đất, hai chân tựa như vốn phải sinh trưởng ở trên mặt đất, rơi xuống liền bén rễ.
Mối quan hệ giữa nàng ta và phủ Ngu quốc công của Đại Sở cũng đã thành lập được rất nhiều năm rồi, vì thế cũng không cần giao phó cái gì.
Nguyệt Thiên Nô khoác trên người bộ áo bào màu xám tro, một mình đi ra khỏi phủ Ngu quốc công.
Nghĩ về những cuộc gặp gỡ rầm rộ bất ngờ ở trong Sơn Hải Cảnh, nàng ta nghĩ muốn đi gặp Khương Vọng để nói cái gì đó, nhưng suy nghĩ lại thì cũng chẳng có gì đáng nói cả.
Thôi bỏ đi.
Đất Sở từ trước đến nay luôn luôn phồn hoa, Dĩnh thành lại còn được gọi là "Thiên hạ thịnh vượng" Bước chân của nàng ta nhẹ nhàng, bước qua làn người qua lại không dứt.
Sau đó một đường hướng về phía bắc, đi trở về.
1311 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad