Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1709: Hy vọng là nguồn gốc của sự đau khổ

Chương 1709: Hy vọng là nguồn gốc của sự đau khổ
Hy vọng là nguồn gốc của sự đau khổ.
Nhưng nếu như không có hy vọng thì cuộc sống của những người đi ra từ vực thắm làm sao có thể tiếp tục được?
Khương Vọng không cho phép chính mình nhớ lại, nhưng lại nhịn không được mà nghĩ tới.
Chung quy là do hắn đã kết thúc cuộc chiến của mình, thắng được kẻ địch cường đại, lại lấy được một trong bốn vị trí vào vòng tứ kết nên mới có sức lực và thời gian đi nghĩ mấy chuyện vô ích này.
Hắn cũng hướng tầm mắt lên trường đấu xem trận đấu cuối cùng này, thu hồi và kết thúc phần tâm tình trong trận đấu vừa rồi, nghiêm túc quan sát đối thủ.
Thắng trước một bước, bây giờ đã có phần ưu thế này trong tay, hắn không thể không nắm chắc.
Còn những chuyện khác thì đợi sau khi cuộc thi kết thúc lại đi kiểm chứng vậy...
Trong trận thi đấu tám chọn bốn, chỉ còn duy nhất một trận vẫn còn tiếp tục, đó là trận thi đấu giữa thiên kiêu tần quốc Tần Chí Trăn và thiên kiêu Ung quốc Bắc Cung Khác.
Dựa theo lý thuyết mà nói, mọi người trước đó đều cho rằng trận đấu này sẽ kết thúc sớm nhất.
Thái thượng hoàng của Ung quốc chết trận, ngoại chiến thất bại liên tục, thực lực của Ủng quốc sớm đã không còn được các quốc gia khác công nhận. Đừng nói là đối đầu với Hạ quốc, nếu như đem so sánh với Tuyết quốc - quốc gia cực kỳ lạnh lẽo luôn khóa chặt đất nước thì mọi người cũng không cảm thấy Ung quốc mạnh hơn là bao.
Cho dù là có sự ủng hộ và chống đỡ của Mặc môn, Ung quốc cũng đang trong sự cải cách và biến đổi lớn, nhưng hiệu quả thì vẫn chưa làm thế nào để có thể nhìn thấy...
Mà Tần quốc là một nước bá chủ.
Trong trận chiến ở cấp độ Ngoại Lâu trước đó, tuy rằng Cam Trường An chỉ dừng lại ở vòng tứ kết, nhưng vào lúc chiến đấu với Đấu Chiêu, hắn ta lại thể hiện ra thực lực cường đại của chính mình. Hơn thế nữa người này mới có mười chín tuổi nhưng thần thông Bác Bỏ và Thần Du lại vô cùng cường đại. Nhân Duyên Đao Thuật cũng nắm vững đến cực kỳ thành thục, thiên tư không thể bắt bẻ được gì.
Như vậy thì, Tân Chí Trăn - vị thiên kiêu đến từ Đại Tần đế quốc của cấp độ Nội Phủ ngày hôm nay chắc cũng không thể nào quá phí sức để đánh bại vị thiên kiêu Ung quốc này mới đúng chứ.
Nhưng khi chân chính tận mắt chứng kiến trận đấu trên diễn võ đài, thì mọi người đã đủ để có thể biết được nguyên nhân vì sao rồi.
Bắc Cung Khác đứng trên võ đài đang bày ra sát pháp vô cùng cường đại, trong tay cầm hai thanh kiếm, chớp nhoáng tới lui, như du lôi phóng điện, kiếm khí cực thịnh, bao phủ toàn bộ diễn võ đài.
Đương nhiên đây không phải là nguyên nhân khiến cho trận chiến đấu kéo dài thời gian lâu đến như vậy.
Nguyên nhân là do Tần Chí Trăn.
Hắn ta chỉ đứng ở đó, giống như một khối đá ngầm trầm mặc, không hề nói một lời nào, đến một chút biểu tình cũng không có.
Chỉ có xuất quyền, xuất quyền và xuất quyền.
Kiếm tới xuất quyền, người tới cũng xuất quyền, đến nỗi mà đạo thuật đánh tới cũng xuất quyền.
Từ đầu tới cuối, hắn ta chỉ đứng đó, một bước cũng không di chuyển, chỉ thủ mà không hề công kích. Tựa hồ là hạ quyết tâm, muốn cho đối thủ toàn lực thể hiện ra bản thân mình.
Thế này thì quá là khinh người rồi!
Trong Hoàng Hà Hội này, ai mà không phải là thiên kiêu. Đứng lên diễn võ đài, đơn giản là tranh giành chiến thắng mà thôi. Cho đối thủ có cơ hội biểu hiện, bình thường là chuyện chỉ xảy ra khi trưởng bối chỉ điểm vãn bối, sư phụ chỉ điểm học trò mà thôi. Sự việc các nước bá chủ nửa đường lật xe, cũng chưa phải là chưa từng xảy rat Nếu nhân vật trong chuyện này là Hạng Bắc thì cũng cực kỳ phù hợp với tính cách và hình tượng kiêu căng hống hách của hắn ta.
Nhưng hết lần này đến lần khác, người làm ra chuyện này lại là Tần Chí Trăn.
Từ trên gương mặt của hắn ta không hề nhìn thấy chút khinh miệt, coi thường nào. Hắn ta chỉ đứng đó trầm mặc vung quyền, lấy tốc độ gần như không thay đổi đánh tới, ngăn chặn mọi đòn tấn công, cũng thu được sự chú ý của tất cả mọi người.
Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra Bắc Cung Khác không còn bất kỳ cơ hội nào trong trận chiến đấu này.
Đặc biệt là những người xem trận đấu này ngay từ đầu cho tới bây giờ đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Bởi vì từ đầu tới cuối, nắm đấm của Tần Chí Trăn giống như nghìn bài một điệu, mà Bắc Cung Khác cứ việc tấn công hoa hòe lòe loẹt nhưng kết quả vĩnh viễn chẳng có gì thay đổi.
Cảnh tượng lặp đi lặp lại quá nhiều lần, hơn nữa kết quả đã định sẵn từ trước.
Vậy thì tại sao vẫn chưa kết thúc?
Thần thông, bí pháp, kiếm thuật.
Bắc Cung Khác đã hiển lộ tất cả mọi thứ mà y có thể hiển lộ, nhưng lại trước sau không thể công phá được nắm đấm cực kỳ đơn giản kia của Tần Chí Trăn.
Nhưng Tần Chí Trăn vẫn chưa có ý định kết thúc trận đấu.
Bắc Cung Khác cũng không có ý muốn bỏ cuộc.
Dường như chỉ cần Bắc Cung Khác liên tiếp có thể bày ra chiêu thức mới thì Tần Chí Trăn nguyện ý vĩnh viễn phòng thủ.
Giống như chỉ cần trận đấu chưa chính thức phân định thắng thua thì Bắc Cung Khác có thể tiếp tục chiến đấu nữa.
Hai người này thế mà có một loại ăn ý kỳ lạ.
Rất nhiều người xem cảm thấy nhàm chán.
Nhưng ba người thiên kiêu Hoàng Xá Lợi, Đặng Kỳ và Khương Vọng đã nắm chắc vị trí trong bốn người mạnh nhất lại càng xem càng nghiêm túc.
Kẻ có thực lực không đủ chỉ thấy được nắm đấm nghìn bài một điệu.
Mà cường giả chân chính có thể nhìn thấy sự khủng khiếp cố định như một trên nắm đấm của Tần Chí Trăn. Một nắm đấm phá hủy ngàn chiêu vạn pháp.
Từ đầu tới cuối, chân của Tần Chí Trăn chưa từng di chuyển một bước, sức đấm chưa từng mạnh thêm một phần. Hắn ta cần phải có sức phán đoán chính xác cỡ nào, có lực khống chế đáng sợ cỡ nào?
Đây tuyệt đối là biểu hiện đỉnh cấp.
Thời gian dường như đã trôi qua rất lâu, lại giống như chỉ trôi qua một cái chớp mắt.
Cảm thấy rất lâu là bởi vì tình hình này vẫn luôn duy trì liên tục khiến cho người ta cảm thấy nôn nóng.
Cảm thấy rất ngắn là bởi vì từ đầu tới giờ, hình như trận đấu này chẳng có gì thay đổi.
Mà rốt cuộc Tần Chí Trăn cũng mở miệng.
"Kiếm của ngươi chậm rồi"
Hắn ta nói.
Hình như rốt cuộc hắn ta đã hết kiên nhẫn.
Ngay giờ phút này, Bắc Cung Khác vừa vặn nhún người nhảy tới, hai tay cầm kiếm giao nhau mà chém.
Kengt Lưỡi kiếm giao nhau vừa lúc chém vào trên nắm đấm.
"Đúng vậy."
Bắc Cung Khác nói như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad