Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chuong 3989

Chuong 3989Chuong 3989
1373 chữ
Chương 3989
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Có lẽ thế giới Phù Lục không tồn tại thiên hạ danh tướng có thể nhẹ nhàng điều khiển trăm vạn đại quân như ở hiện thế.
Bởi vì lịch sử của bọn họ vẫn luôn bị hạn chế. Chiến tranh dưới hệ thống vương quyền không thể sinh ra danh tướng như vậy.
Thậm chí Khương Vọng cho rằng, một khi thiên tài có thể phát triển binh đạo được sinh ra thì cuối cùng vẫn sẽ bị tiêu diệt trong quá trình trưởng thành. Bởi vì binh gia là cách mạnh nhát để tập hợp quần chúng, là thứ có thể phá vỡ hàng rào chiến lực, có thể tối đại hóa sức mạnh tộc quần. Nói cách khác... Nó có cơ hội tạo thành uy hiếp đối với tồn tại đang quan sát thế giới này.
Lúc này, mặc dù tập trung hơn trăm vạn người, thế giới Phù Lục vẫn không có bậc thầy binh đạo nào.
Nhưng tồn tại an thân từ xa xôi trong lịch sử, thao túng hết thảy nơi này, hạn chế mọi thứ ở đây, hiển nhiên không phải chịu sự trói buộc của thế giới Phù Lục.
Nàng ta là ai?
Lúc này nàng ta là Khánh Vương!
Nhìn những cột đá đồ đằng cao ngắt kia, nhìn vương tạo chí cao thần bí cường đại vững như bàn thạch trên kia là biết máy trăm vạn đại quân bao vây toàn bộ dãy núi Tật Hỏa bị lợi dụng đến mức nào. Liên Ngọc Thiền muốn làm tiên phong, thăm dò thực hư, nhưng chuyện này cũng thật vô nghĩa.
Nàng ta không tìm được gốc tích của đối phương.
“Ngươi làm sao biết ta giáng lâm vào thân thể này?” Nhìn Khương Vọng từng bước tới gần, Khánh Vương cũng không tự xưng vương. Gã ngồi trên vương tọa, ánh mắt bình tĩnh.
Ánh lửa hừng hực soi chiếu ngũ quan sắc nét. Vẫn là gương mặt với bộ râu xồm xoàm, nhưng cảm giác mang tới đã hoàn toàn khác biệt.
Thứ thay đổi không chỉ có khí chất của gã.
Ngao Quỳ tàn sát Tat Hỏa Bộ tạo ra mấy trăm vạn huyết thi, một phần đã bị Tịnh Lễ thanh lọc nghiệp nghiệt, trở thành thi thể bình thường. Một phần bị chuyển ra khỏi Thiên Đồ Vạn Tuyệt Trận, mất đi sức mạnh huyết túy, quay về với tự nhiên. Một phần bị Tam Muội Chân Hỏa của Khương Vọng thiêu đốt trong phút chốc. Mà giờ khắc này, còn có một phần lớn đột nhiên vặn vẹo, thám vào lòng đất!
Xương trắng mục rữa, máu thịt phân hủy, không đợi Tam Muội Chân Hỏa đuổi theo đã biến mắt trong đất bùn.
“Nhân tộc Phù Lục sinh ra dưới tay ngươi, phương pháp tu hành Đồ Đẳng là do ngươi sáng tạo, hệ thống vương quyền một tay ngươi thiết kế, người nắm giữ vương quyền, chẳng lẽ ngươi lại không giữ trong lòng bàn tay?” Khương Vọng từng bước đi tới chỗ cao, nhìn thẳng vào mắt Khánh Vương: “Ngươi dùng một câu hỏi đơn giản như vậy để thử ta sao?”
Giọng điệu của Khánh Vương nhẹ như không: “Ta chủ yếu là muốn hỏi, ngươi biết từ khi nào.”
Gã nói “giáng lâm vào thân thể này”, thừa nhận mình không phải Khánh Vương ban đầu.
Đại tướng quân Khánh Hỏa Nguyên Thần, Vu Chúc Khánh Hỏa Quan Văn, thậm chí tất cả những người khác thuộc Khánh Hỏa Bộ đều không nói một lời. Đây chính là biểu hiện của việc bị Vương Quyền Đồ Đằng khống chế.
Thế giới này mang theo bệnh tật, người người đều đeo gông xiềng. Mỗi người đều muốn thông qua đồ đằng để thu hoạch được sức mạnh siêu phàm, mà tất cả đồ đằng đều thần phục vương quyền. Đám Khương Vọng cũng từng nghiên cứu về đồ đằng, nhưng đều chỉ xem đồ đằng như công cụ khống chế sức mạnh chứ không phải căn nguyên của sức mạnh, ngay từ ban đầu đã có thể tùy ý xóa bỏ, cho nên Vương Quyền Đồ Đẳng căn bản không thể nào ảnh hưởng tới bọn họ.
Khánh Vương hỏi rất tùy ý, nhưng Khương Vọng lại đáp rất nghiêm túc: “Lúc ở núi Thánh Thú, Ngao Quy từng uy hiếp ta rằng Liên Ngọc Thiền còn đang ở Khánh Hỏa Bộ sẽ gặp nguy hiểm. Khi đó ta cho rằng nguy hiểm đến từ Tật Hỏa Dục Tú, sau đó lại tưởng rằng đến từ chiêu bài an giấu mà Ngao Quy giấu ở Khánh Hỏa Bộ, nhưng cuối cùng lại phát hiện tất cả đều không phải. Như vậy đáp án đã rất rõ ràng.”
Đám Bạch Ngọc Hà đã bay lên, tản ra các nơi, an mình hô ứng. Chỉ một mình hắn đứng phía trước nhát, làm nòng cốt của nhóm khách đến từ thiên ngoại, đối đầu với Khánh Vương: “Ngoài ra, Ngao Quỳ là tồn tại đã từng cạnh tranh vị trí Hoàng Chủ, tầm mắt cao hơn ta. Nhưng ông ta lại không lập tức đi giành lấy sự ủng hộ của bộ tộc Vương Quyền ngay sau khi giáng lâm Phù Lục... Cho dù thân thể ông ta bị suy yếu, ông ta vẫn không muốn đụng độ với chúng ta trước dự định, nguyên nhân là có lẽ bộ tộc Vương Quyền an chứa nguy hiểm, ta cũng không nên lơ là.”
Lúc ở núi Thánh Thú, Ngao Quy cố ý nhắc tới Liên Ngọc Thiền, điều khiển huyết thi trong Tật Hỏa Cung cũng là để dẫn bước Khương Vọng đi theo, khiến hắn đụng độ với tồn tại đã và đang âm thầm thao túng lịch sử Phù Lục.
Mà Khương Vọng lại né được từng cái một.
Khánh Vương khen ngợi: “Đúng là một đứa trẻ thông minh.” Khánh Vương cười, nụ cười của gã là kiểu đã lâu không cười nay đột nhiên cười lên, có cảm giác như muốn xé rách cơ thịt trên mặt: “Thứ như cảm xúc ấy à, đã lâu ta không có từ lâu, điều khiến ta hiếu kỳ chính là... Nếu ngươi nói ngươi đã đoán được sự tồn tại của ta từ trước, vậy hẳn ngươi phải hiểu ai mới là mối hiểm nguy lớn hơn. Chính như Ngao Quỳ một mực xem ta là đối thủ, chuẩn bị rất nhiều thủ đoạn nhằm vào ta, đã đấu với ta rất nhiều hiệp. Vì sao ngươi lại đuổi cùng diệt tận công ta? Sao không nghĩ tới chuyện liên thủ với ông ta đối phó ta trước? Đương nhiên ta không có ý rằng các ngươi liên thủ thì sẽ có cơ hội, nhưng chẳng phải đây là một lựa chọn lý trí hơn sao?”
Khương Vọng nhìn xuống dưới, trăm vạn máu thi đang dần biến mát theo tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, Tịnh Lễ đang nhắm mắt tụng kinh, sắc mặt đã tái nhợt.
“Thấy hòa thượng kia không? Hàng trăm vạn người chết thảm như vậy, hắn dốc hết sức mình, muốn cứu vãn gì đó, cho dù chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa là bao. Ta không có tắm lòng thiện lương từ bi như vậy, nhưng ta cũng cảm tháy, không nên để cho Ngao Quy tiếp tục.” Khương Vọng nói: “Kẻ thù của kẻ thù cũng chưa chắc đã có thể làm bạn. Ta giết Ngao Quỳ chỉ vì ta muốn giết ông ta, không có lý do khác, cũng không có ý định chọn ngày hoàng đạo.”
“Không, không chỉ như vậy.” Khánh Vương dựng thẳng ngón tay lửa, lắc nhẹ: “Từ đầu đến cuối Ngao Quỳ cũng chưa từng nghĩ đến chuyện bắt tay hợp tác với ngươi, điều này cho thấy ông ta hiểu rất rõ về ngươi, biết ngươi không thể nào đứng về phía ông ta. Cho nên ngươi là người có tính cách như vậy sao? Tuân theo ranh giới thiện
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad