Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1650: Cửu long phủng nhật, vĩnh trấn sơn hà

Chương 1650: Cửu long phủng nhật, vĩnh trấn sơn hà
Trong truyền thuyết, Nhân Hoàng phối hợp lục hợp chỉ bảo, dùng nó trấn áp bát phương, đây là bảo vật đầu tiên!
Mà tu sĩ bình thường căn bản không thể nhìn thấy, dù là tu sĩ Thần Lâm cũng chỉ có thể ẩn ẩn cảm giác thôi.
Từ đông vực, nam vực, tây vực, bắc vực, trung vực, tất cả những nơi có dấu chân Nhân tộc đạp lên, tất cả mọi nơi có khói lửa nhân gian lượn lờ...
Sức mạnh như ẩn như hiện, lấm tấm hội tụ, từ ít thành nhiều, sơ như tế thủy trường lưu, nhiều như đại giang sôi trào, cuối cùng trùng trùng điệp điệp.
Nhỏ bé như thế, lại có thể vĩ đại như thế.
Mơ hồ như thế, lại có thể hùng hồn đến vậy.
Sức mạnh vĩ đại vô cùng vô tận hội tụ đều vọt tới Quan Hà Đài.
Sơn hà vạn dân, thiên địa một lòng.
Đây là dòng lũ nhân đạo!
Ấn Cửu long phủng nhật vĩnh trấn sơn hà càng lúc càng rõ ràng, sáu mặt phù điêu vạn dặm sơn hà cũng càng ngày càng linh động.
Có sức mạnh vĩ đại của sáu vị Đê Quân thao túng, ấn Cửu long phủng nhật vĩnh trấn sơn hà chậm rãi ấn xuống.
"Ta đây! Lấy Trường Hà làm giấy Tuyên, lấy thiên địa làm đại ấn..."
Văn tế của vị vị tiên hiển Nho môn năm xưa kia tựa như vang trong đáy lòng, hòa với tiếng sóng Trường Hà cùng tấu.
Ấn Cửu long phủng nhật vĩnh trấn sơn hà cứ như vậy mà ấn xuống.
Ấn vào sóng lớn, sóng lớn dừng, ấn xuống mặt biển, lòng biển yên.
Lại trấn tổ hà... ít nhất mười năm!
"khiến cho mưa gió thuận, sơn hà vững, thiên địa hòa, vạn dân an!"
Không biết có phải ảo giác hay không, dường như Khương Vọng nghe được một tiếng gào thét.
Thanh Văn Tiên Thái có thể làm chứng, căn bản không có cái gì gọi là "âm thanh"
Một tiếng này càng giống như một loại cộng hưởng nào đó về linh hồn.
Giống như nhìn lá thu rơi bất giác cảm thấy tịch liêu vậy.
Dường như toàn bộ Trường Hà đều run rẩy.
Nhưng âm thanh buồn bã này cũng dần dần tiêu tán theo sóng cả Hoàng Hà êm dịu dần mà tiêu tán.
Trong màn kính, mọi người có thể thấy thủy vị đang nhanh chóng hạ xuống, một trượng, hai trượng, ba trượng...
Chẳng mấy chốc, hai tòa cầu long tử trấn lại một lần nữa như hai tòa núi cao.
Trường Hà lại trở nên nhẹ nhàng, ôn nhu, dường như nó chỉ vừa trở mình thôi, lại ngủ say rồi.
Mà vết nước đọng trên mặt cầu cổ xưa cũng tan biến không dấu vết.
Giữa Thiên Hạ Đài, mọi người đều chìm trong một cảm xúc rung động to lớn.
Trong thời đại Viễn Cổ không cách nào khảo chứng kia, nhân tộc nào có nơi sống yên ổn?
Bóng tối cũng tồn tại dài lâu cùng với tuế nguyệt.
Suốt chiều dài lịch sử dài dằng dặc, tiên hiển nhiều đời vượt mọi chông gai đọ sức gió đọ sức sóng, là biết bao đời nhân tộc huyết chiến không ngót, mới sắp đặt ra được "hiện thế" này, biến thành nhân gian.
Vĩnh viễn trấn giữ sơn hà, xưa nay không phải lục hợp chỉ bảo gì hết.
Đỉnh thiên lập địa, xưa nay cũng không phải cột trống trời gì hết.
Mà là "người"!
Là người, kẻ trước ngã xuống người sau tiến lên, từng người từng người không màng sống chết.
Chỉ một chữ "nhân" đứng giữa thiên địa.
Màn kính vây tứ phía lại một lần nữa biến mất.
Sáu thân ảnh đỉnh thiên lập địa kia lại một lần nữa xuất hiện.
Giống như sáu người khổng lồ chống trời quan sát thịnh hội thiên kiêu của loài người trong sáu cột trụ.
Đây là vòng thi đấu chính thức của Hhch, là thịnh hội đỉnh cao của thế hệ thiên kiêu trẻ tuổi.
Thiên kiêu các nước tề tựu tại đây, ai có thể dương danh thiên hạ?
Tát cả mọi người ngồi trên khán đài, nín thở chờ đại hội bắt đầu.
Tiễn Nam Khôi mặt đỏ bừng mặc giáp đứng dưới chữ Giáp của Diễn Vũ Đài, không có ý định lên tiếng.
Chủ trì vòng thi đấu chính thức của Hhch, dù là Thống soái Thần Sách Quân Tiễn Nam Khôi, cũng hơi nghi ngờ không đủ đoan chính.
Hoàn toàn không thấy hành động gì, cũng không biết phát sinh thế nào, một bóng người bất chợt xuất hiện trên Diễn Vũ Đài.
Người này mặc một thân đạo bào kim ngọc đan xen, một cây trâm thùy ngọc viền vàng cắm trên tóc làm đạo kế.
Sắc mặt hồng nhuận, ngũ quan tuấn lãng.
Người này nhìn qua bốn phía lần lượt qua pháp tướng cao lớn của sáu vị Đế Quân, cuối cùng hơi cúi đầu với Cảnh Đế, xem như thi lễ.
"Ngọc Kinh Sơn Dư Tỷ, xin chào chư vị Chí Tôn."
Khuôn mặt người này rất bình tĩnh, không nhìn ra khí thế gì, nhưng giọng nói cực kỳ ấm áp chầm chậm vang vọng, dường như có thể an ủi tâm linh người nghe.
"Hhch lần này, do bần đạo chủ trì"
Vị cường giả Chân Quân đến từ Ngọc Kinh Sơn này đưa tay lên khán đài phía đông: "Mời Ngao tiên sinh nhập tọa!"
Trên đài, ở vị trí cao nhất đúng hướng chính đông, có một cái ghế lớn lộng lẫy, làm bằng kim ngọc, bảo thạch tô điểm sáng như sao trời.
Thành ghế chính là một trong sáu cây cột trụ.
Vị trí cây cột trụ này vừa lúc ở giữa pháp tướng của Cảnh Đế và Tè Đế.
Cho nên, cái ghế kia cũng ở giữa hai vị Đế Quân.
Không một chút dao động nào, một khuôn mặt mờ ảo mặc trường bào màu vàng kim tọa vào cái ghế dựa lớn kia.
Mặc dù cũng đều là Chí tôn cao quý, đứng trên tất cả mọi người ở đây, nhưng so với sáu vị Đế Quân chống trời thì có hơi ảm đạm hơn một chút.
Dư Tỷ cũng không có ý định giới thiệu, chỉ nhìn Tiển Nam Khôi dưới hàng chữ Giáp trên Diễn Võ Đài, cũng đã giao lưu xong tin tức về Hhch.
Dư Tỷ nói: "Mời các thiên kiêu Ngoại Lâu cảnh của các nước vào trận."
Y vừa lui xuống dưới Diễn Võ Đài vừa dõng dạc tuyên bố, không ai không nghe được: "Tên đã đăng ký, cũng có đối thủ, sống chết có số, thắng bại do mình"
"Xin mời trình diễn!"
Bên phải Khương Vọng, Trọng Huyền Tuân đứng dậy.
Từ đầu tới cuối khóe miệng hắn ta vẫn luôn treo nụ cười nhàn nhạt như có như không, con ngươi đen như nhuộm mực, không hề có tí vẻ khẩn trương nào.
Hành động của hắn ta nhìn thì tưởng là chậm nhưng thực ra rất nhanh, chỉ mấy bước đã lên khán đài.
Một bộ áo trắng, phong hoa tuyệt đại, vừa bước vào hàng chữ Canh trên Diễn Võ Đài đã trở thành tiêu điểm toàn trường đều đổ dồn vào.
Mười sáu thiên kiêu Ngoại Lâu đồng thời khai chiến trên tám Diễn Võ Đài.
Một trận chiến định ra bát cường.
Lúc này đối thủ của Trọng Huyền Tuân cũng đang đứng đối diện hắn ta.
Quốc quân sáu nước lớn đã có ăn ý, không hề có gì bất ngờ, đối thủ của Trọng Huyền Tuân Tề quốc là Thái Dần đến từ danh môn Thái thị của Hạ quốc.
Chính là cháu trai của Thái Hoa Chân Nhân đã chiến tử ở Kiếm Phong Sơn.
Đây là một thiên kiêu cũng coi như là anh tuấn.
Người Tề đối diện y đây hoàn toàn chính xác có thể nói là quốc hận gia cừu.
Y có lý do để phẫn nộ, có nhân quả cừu hận.
Nhưng ánh mắt y nhìn Trọng Huyền Tuân rất bình tĩnh.
Dường như đang đối mặt với một người bình thường không thể bình thường hơn.
Trước đây không biết, lúc này không biết, sau này cũng không cần phải nhớ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad