Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 819: Đi xa

Chương 819: Đi xa
Trong bình ngọc có chứa một viên Địa Nguyên Đại Đan. Về giá trị, nó hơn xa ích lợi mà Trọng Huyền Thắng lấy được ở Vô Địch Diễn Võ Quán, là bảo vật chân chính có tiền mà không mua được.
Quan hệ giữa Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng, đã sớm qua loại thời điểm ngươi đẩy ta nhường. Hắn trực tiếp thu bình ngọc này lại, trong lòng cảm động, nhưng ngoài miệng chỉ nói: "Lễ vật này cũng được!"
Gương mặt Trọng Huyền Thắng cố ý đắp ra nụ cười lấy lòng: "Có thể khiến cho Thanh Dương huynh đại danh đỉnh đỉnh hài lòng là tốt tôi!"
Khương Vọng cũng cười.
"Đi thôi!"
Hắn nhận lấy quà, rồi đứng thẳng lên đi ra ngoài, cứ vậy mà rời đi.
Mà Trọng Huyền Thắng cũng không tiếp tục đưa tiễn.
Đánh bại Vương Di Ngô cùng cảnh giới, vượt một tiểu cảnh giới đánh bại Lôi Chiêm Càn. Trải qua hai trận chiến này, Khương Vọng đã chân chính nổi danh ở Tề Quốc.
Hắn cũng chân chính lọt vào tầm mắt của thế lực khắp Tề Quốc. Sở dĩ không có quá nhiều người đến mời chào, một là bản thân Trọng Huyền gia đã có đủ lực uy hiếp, hai là loại hoàng nữ, hoàng tử có hi vọng đại vị như Khương Vô Ưu, Khương Vô Tà, trực tiếp ngăn rất nhiều thế lực ngoài cửa.
Cái tên Khương Vọng này, trở thành mục tiêu mới của bao nhiêu thiên tài, trở thành người trong mộng của bao nhiêu khuê các.
Nhưng ngay khi mọi người chú mục, trong âm thanh thảo luận náo nhiệt của toàn bộ thành Lâm Tri, Khương Vọng đã thu xếp xong hành trang, yên lặng rời đi.
Lúc đến, hắn không có tiếng tăm gì, khi đi đã nổi danh cả nước.
Nhưng từ đầu đến giờ vẫn đều là một người một kiếm.
Điểm dừng đầu tiên chân Khương Vọng lựa chọn sau khi rời đi thành Lâm Tri, là thành Nam Dao, quận Xích Dương.
Địa bàn của bạn tốt Liêm Tước, nơi đúc thành Trường Tương Tư.
Đương nhiên, bởi vì tấm thanh bài trên người này, hắn cần đi Bối Quận một chuyến trước.
Đại Định năm thứ hai.
Từ Trang Đế đăng lâm Động Chân đến nay, Trang Quốc có khác biệt lớn.
Lãnh thổ quốc thái dân an. Khơi thông đường thủy, được Thủy phủ Thanh Hà dốc sức ủng hộ. Sửa chữa đường quốc lộ, hoàn toàn nối các thành vực lớn thành một mảnh. Những tà tu tả đạo lẩn trốn khắp các nơi, có rất ít kẻ dám lựa chọn Trang Quốc làm điểm dừng chân.
Mà ở ngoài biên cảnh, Trang Quốc mạnh mẽ chia cắt mười thành của Mạch Quốc, mở rộng đất đai gần bằng một quận mới.
Nhưng Trang Đế vẫn chưa theo đó mà lập nên quận thứ tư.
Nghe nói có triều thần tấu xin việc này, Trang Cao Tiện lại hỏi lại ngay giữa triều: "Chỉ là đất đai của mười thành, có thể làm một quận hay không?"
Dã tâm rõ rành rành.
Mạch Quốc vội vàng hấp tấp đưa ra một lượng tài nguyên lớn, hối lộ Tần quốc. Sau khi có được sự ủng hộ của cường Tần, biên cảnh mới coi như yên bình lại.
Càng ngày càng nhiều bách tính Trang Quốc dần dần ý thức được, dường như thời đại Trang Quốc suy yếu ngày xưa, các phương đều có thể bị giẫm một chân đã một đi không trở lại!
Trang Quốc bây giờ, nói một tiếng cả quốc gia vui về phồn vinh cũng không quá đáng.
Ba quận của Trang Quốc, quận Hoa Lâm là nơi có Đô Thành, quận Đại Sơn thuận thế bao quát được vùng đất mười thành mới, nhảy lên trở thành quận vực lớn nhất Trang Quốc.
Chỉ có quận Thanh Hà, dường như vẫn không có gì thay đổi.
Nơi thần bí nhất, khiến người ta hướng tới nhất trong toàn bộ quận Thanh Hà chắc hẳn là Thanh Hà Thủy phủ.
Tại Trang Quốc, Nhân tộc, Thủy tộc thề ước mấy trăm năm, ở chung hòa hợp. Đương nhiên là có chút va chạm nhỏ, nhưng cũng không ảnh hưởng đại cục. Hay nói cách khác, đại cục luôn bị người ở vị trí cao nắm trong tay.
Trong truyền thuyết, Thủy phủ Thanh Hà lấy bạch ngọc làm thềm, lấy hoàng kim làm gạch, tô điểm minh châu, kỳ trân đầy đất, đương nhiên dẫn tới phàm phu tục tử hướng tới không thôi.
Nhưng nói đến nơi chân chính khiến người ta đánh vỡ đầu chen vào, trở thành vùng đất mơ ước của rất nhiều đời người, thì phải là đạo viện quận Thanh Hà.
Bởi vì nơi này đại biểu đẳng cấp tu hành, đại biểu địa vị, đại biểu tương lai.
Nhưng, hàng năm số người được Quận Đạo viện tuyển nhận cực kỳ có hạn.
Toàn bộ mười ba thành trong quận Thanh Hà có bao nhiêu tu sĩ, ai không chen vỡ đầu cố gắng vào Quận Viện? Nhưng người đắc ý chung quy vẫn là Số ít.
Bởi vì thành Phong Lâm đã biến mất, hiện tại quận Thanh Hà chỉ còn mười hai thành, nhưng tiêu chuẩn của Quận Đạo viện vẫn chưa giảm xuống, mà là giảm bớt số người một cách thích hợp.
Nghiêm ngặt như thế, cho nên những người thất ý quanh quẩn bên ngoài Quận Đạo viện kia cũng không hiếm thấy.
Trong mắt đệ tử năm hai của quận viện, Lưu Dao, giờ phút này nam tử đứng trước cổng chảo, nhìn xa vào bên trong Quận Đạo viện, chắc hẳn là một trong số đó.
Nhưng y có chút khác biệt.
Lưu Dao thừa nhận ngũ quan của y khá xuất sắc, nhưng điều hấp dẫn sự chú ý của nàng ta, không phải là gương mặt, mà là đôi mắt kia, ôn hòa lạnh nhạt, lại xa xăm thần bí. Khi y nhìn ra xa bên trong Quận Đạo viện, còn có cảm xúc nhàn nhạt lan tràn.
Lưu Dao không phân rõ, loại cảm xúc kia là tiếc nuối, hay u buồn.
Nhưng điều đó khiến y vô cùng mê người.
Giờ đã là ngày thứ ba người này xuất hiện bên ngoài Quận Đạo viện, cũng vào lúc xế chiều, đứng ở cùng một vị trí, nhìn từ xa vào bên trong Quận Đạo viện như trước.
Y đang nhìn cái gì?
Lưu Dao không biết.
Nhưng nàng ta đột nhiên rất muốn tiến lên hỏi một câu.
Việc này là không nên. Đối với Lưu Dao, việc này rất không nên.
Năm ngoái, nàng ta phải cố gắng chen lên mấy vị trí cuối cùng trong danh ngạch, chen vào Quận Đạo viện. Hàng năm, Quận Đạo viện sẽ đào thải một nhóm người, nàng ta vô cùng cố gắng, mới giữ vững được vị trí hiện có, không trở thành một trong những người bị đào thải.
Khi ở Thành Đạo viện, nàng ta cũng là người đứng đầu, khá ưu tú. Nhưng ở Quận Đạo viện, thiên tài các thành vực lớn đều cùng cạnh tranh, chỉ trong thoáng chốc, nàng ta đã chẳng khác gì người thường.
Cho nên xưa nay nàng ta sẽ không lãng phí thời gian. Nàng ta tiếc rẻ đến mức quy định kỹ càng mỗi ngày đi con đường nào, thời gian tốn bao nhiêu đi đường.
Nhưng vậy mà, bởi vì một người xa lạ, nàng ta đã liên tục dừng bước ba ngày.
Người cầu đạo phải trung thành với lòng mình. Hình như viện trưởng đã từng nói qua câu này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad