Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2964 - Triêu Thiên Khuyết (1)



Chương 2964 - Triêu Thiên Khuyết (1)




Chương 2964: Triêu Thiên Khuyết (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lúc đó Lâm Hữu Tà quấn lấy hắn không tha, chính là vì trách nhiệm đối với một tấm mộc Thanh Bài bộ đầu.
Về sau, nàng im lặng không nói, còn chủ động giúp hắn lau dọn vài vết tích thì là một chuyện khác.
Đến hôm nay, không cần phải bàn đến nhân phẩm của Triệu Tuyên như thế nào, việc ông ta thân là người Dương quốc lại phản bội Dương đình cũng không quan trọng. Mấu chốt là Địa Ngục Vô Môn hành động như thế, là đang mạo phạm đế quốc Đại Tề, những Diêm La tham gia lần hành động kia chỉ còn hai người còn sống nhưng văn thư lùng bắt của Đô Thành Tuần Kiểm Phủ vẫn còn chưa hủy bỏ.
Mà Khương Vọng hắn lại là Võ An Hầu Đại Tề, bên hông còn đeo Thanh Bài của Đô Thành Tuần Kiểm Phủ, sao có thể làm bạn cùng với tội phạm truy nã của Tề quốc chứ?
Hơn nữa, lại còn tiếp nhận mặt nạ Biện Thành Vương.
Mặc dù về sau hắn đồng ý tiếp tục hợp tác với Doãn Quan, chủ yếu là nhằm vào những việc sau khi giết chết cự quy, đối phó với người nuôi sủng vật như Cơ Viêm Nguyệt nhằm xử lý tận gốc chuyện này, đồng thời cũng là vì quy thúc hành vi của Doãn Quan.
Nhưng những lý do này Tề thiên tử có thể tiếp nhận không?
Hắn không cách nào phủ nhận, dù thân phận ở chỗ này nhưng từ đầu đến cuối hắn không thể xem Doãn Quan là giặc thù.
Hắn không cách nào phủ nhận, trong lòng của hắn có một phần tình cảm cùng chung chí hướng với Doãn Quan, hi vọng có thể buộc thủ lĩnh của tổ chức sát thủ này đi đến chính đồ.
Hơn nữa, hắn cũng rất bội phục năng lực của Doãn Quan, từ trước đến giờ, đều xem đối phương là một trong những mục tiêu của mình.
Bây giờ, hắn phải đáp lại như thế nào đây?
"Doãn Quan có ân cứu mạng với thần, lúc đầu, khi ở bên ngoài thành Lâm Truy nếu không có hắn ra tay..."
"Việc làm bạn với tặc nhân, thần không còn lời nào để nói, cam nguyện bị phạt."
Trong nháy mắt, trong lòng Khương Vọng thoáng qua rất nhiều câu trả lời, hoặc là nhận tội hoặc là nhận phạt hoặc là nói rõ mọi chuyện. Nhưng đến cuối cùng, hắn chỉ cong eo, quyết tâm liều mạng: "Thần..." Có điều, hắn chỉ mới bắt đầu, Tề thiên tử đã lại lên tiếng: "Trẫm nghe nói, đến thời về Tề, ngươi để đội ngũ sứ giả đi trước, còn mình thì lặng lẽ lưu lại thảo nguyên, mỗi ngày vụng trộm ra vào quân bảo, có mối quan hệ không minh bạch với Hoàng Xá Lợi của Kinh quốc kia. Thật có việc này?"
"A?" Khương Vọng ngạc nhiên ngẩng đầu.
Tề thiên tử cười như không cười nhìn hắn, chỉ hỏi: "Có hay không?"
"Thần cùng Hoàng Xá Lợi là trong sạch!" Khương Vọng lớn tiếng nói: "Mấy ngày đó, thần cùng Hoàng Xá Lợi thuần túy chỉ là thảo luận tu hành, căn bản không có nửa điểm tâm tư khác. Lời đồn như thếm không biết là người nào truyền đi, thực là đáng hận! Việc làm tổn hại thanh danh của Hoàng cô nương sao có thể là ý định ban đầu khi muốn thỉnh giáo của thần!"
Thiên tử lại hỏi: "Việc tu hành này có thể thảo luận một cách quang minh chính đại, vì sao Võ An Hầu lại phải lén lút đi?"
"Thần là vì đối phó Vô Sinh Giáo!" Khương Vọng lập tức kể rõ lại việc tiêu diệt phân bộ Vô Sinh Giáo ở thảo nguyên. Thẳng thắn nói cho thiên tử, hắn cùng Vô Sinh Giáo tổ kia có thù riêng, hận cũ, vì để không đánh cỏ động rắn, nên mới che giấu hành tung xử lý chuyện này.
"Vô Sinh Giáo?" Tề thiên tử cười nhạt: "Ngươi chính là Võ An Hầu Đại Tề, đối phó với một tà giáo nho nhỏ ngươi cẩn thận như vậy làm gì? Ngươi là không biết địa vị của bá quốc hay là không hiểu quyền lực của vương hầu?"
Khương Vọng nói: "Thần đần độn."
"Đần độn thì nên suy nghĩ nhiều hơn." Thiên tử cũng không nói nhiều, bỏ qua đề tài này, thản nhiên nói tiếp: "Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, xưa nay đã thấy nhiều trong sách sử. Võ An Hầu tuổi còn trẻ đã thành danh không nên để mắc sai lầm."
"Xin bệ hạ yên tâm, thần một lòng tu hành, vốn không có tâm tư ở phương diện này, cửa ải nào cũng có thể qua." Khương Vọng nói lời này rất có lực lượng.
Thiên tử nhìn hắn một cái thật sâu: "Ngày đó cũng là ở chỗ này, ngươi tuổi mới mười tám, vẫn còn là một thiếu niên ngây ngô, cởi áo, để lộ cơ thể đầy vết thương, khi đó trẫm liền nhớ kỹ cái tên Khương Vọng này. Sau đó, ngươi không đầu nhập vào thế gia, bên người không có trưởng giả dạy dỗ, một người một kiếm đi đến hôm nay, rất không dễ dàng. Trẫm tin tưởng ngươi tự hiểu rõ."
Hiểu rõ, cũng khắc sâu mỗi một bước mình trải qua, nhưng khi đi qua rồi, đột nhiên quay đầu lại, dù sao cũng có chút hoảng hốt.
Những cảm giác chân thực kia, trong nháy mắt, giống như đều mơ hồ...
Thời gian mấy năm, thật giống như chỉ gảy ngón tay một cái.
Khương Vọng nghiêm túc hành lễ: "Toàn do bệ hạ vun trồng."
"Được rồi." Thiên tử phất ống tay áo một cái: "Việc công đã xong, trẫm liền không giữ ngươi lại dùng bữa."
Khương Vọng chắp tay: "Thần cáo lui!" Đứng lên, chuyển bước liền đi ra ngoài.
"Đúng rồi." Giọng nói của Tề thiên tử lại vang lên ở sau lưng: "Ngươi còn chưa nói, ngươi nhìn thấy gì bên trong bức tranh này?"
Khương Vọng trả lời: "Thấy được thiên tử quản lý chúng sinh."
Thiên tử phất phất tay lần nữa: "Đi đi."
Lúc ra khỏi Đông Hoa Các, lại có một loại cảm giác như lại được thấy ánh mặt trời.
Rõ ràng thái độ của thiên tử cũng không nghiêm khắc, có thể nói là rất tốt, nhưng vạt áo sau của Khương Vọng vẫn ướt đẫm mồ hôi.
Cái gì gọi là gần vua như gần cọp?
Những kẻ du côn vô lại cứ luôn thích nói nếu như ta nhìn thấy thiên tử thì thế nào thế nào. Những kẻ hay đàm luận ở đầu đường xó chợ luôn xem thường những đại thần có dáng vẻ kính sợ kia, nghĩa rằng chẳng qua cũng chỉ là như thế.
Nhưng nếu bảo bọn họ đứng trước mặt thiên tử, chỉ sợ đến miệng cũng mở không ra.
Tước, lộc, phế, trí (bố trí), giết, sinh, cho, đoạt tám loại chuôi nằm trong tay người này, đều nằm trong một ý niệm của đối phương, ai có thể không lo lắng?
Dù là ngươi không quan tâm công danh lợi lộc, vinh hoa phú quý thì cũng phải nhớ sinh tử.
Huống chi, Tề thiên tử lại là một vị hùng chủ cái thế. Hàn Lệnh dẫn đường ở phía trước, cũng không có chút dị sắc nào. Khương Vọng đi nhanh hai bước, chắp tay nói: "Vừa rồi ở trong Các đa tạ công công đã nhắc nhở."



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad