Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3642. Cần gì phải phiền ta của ngày mai (tt)



Chương 3642. Cần gì phải phiền ta của ngày mai (tt)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thời khắc Bắc Đẩu tinh bị dời đi này, vùng không gian xung quanh Ngao Hoàng Chung gần như bị chém vỡ thành từng khúc!
Khương Vọng không có thần thông xuyên qua không gian, cũng không hiểu về lực lượng thuộc về không gian nhưng hắn đã từng suy nghĩ không chỉ một lần, đối mặt với đối thủ như vậy, làm sao để đóng kín khả năng chạy trốn của đối phương.
Đương nhiên, hắn đã từng thôi diễn qua rất nhiều biện pháp, lựa chọn ở giờ phút này có thể nói là cách thức khả khi nhất kia —— lấy lồng giam cầm, không phải là nhắm vào một người nào cụ thể mà là trực tiếp nhằm vào vùng không gian kia.
Hắn không thể làm ra được hiệu quả như Hạp Thiên của Khuất Thuấn Hoa, trực tiếp phong bế cả vùng không gian. Nhưng trong tình huống không tiếc rẻ lực lượng, điên cuồng trút lực lượng một cách cuồng bạo xuống, thì có thể dùng kiếm ý đánh nát mọi thứ của vùng không gian kia chỉ trong nháy mắt.
Cả không gian đã vỡ nát, sao còn có thể lợi dụng sức mạnh của không gian để bỏ chạy đây?
Xếp chồng không gian, bước nhảy không gian gì đó đều thành nước không nguồn. Một bức tranh mất đi vải vẽ, thì dù bút pháp có thần kỹ cũng làm sao có thể miêu tả giang sơn?
Nhưng ngay khi một kiếm này của Khương Vọng rơi xuống.
Huyễn quang kia vẫn tiêu tán ra khắp nơi, Ngao Hoàng Chung cũng biến mất bên trong không gian đó.
Lúc này, cả tòa hải sào vẫn đang tràn đầy khói lửa ồn ào náo động, đại quân Nhân tộc giết vào từ bốn phía, nhanh chóng trục giết Hải tộc, tiếng sắt thép va vào nhau ở khắp mọi nơi, máu tươi tung tóe khắp chốn.
Duy chỉ có bên trong vùng không gian này là có tuyết bay đầy trời, một bóng người mặc thanh sam mang kiếm, hiện lên vẻ tịch liêu.
Trác Thanh Như bước vào trong bức tranh tuyết này, đôi mắt sáng rực kia cũng chậm rãi khép lại, khôi phục thành dáng vẻ bình thường.
"Nếu như ta không nhìn lầm, thứ hắn ta sử dụng không phải là sức mạnh không gian mà là mượn pháp khí để tạo ra sự chuyển đổi giữa hư và thực. Từ khi Khí Tu đạo triệt để tan vỡ tới giờ, đã rất lâu rồi không có pháp khí mạnh như vậy sinh ra. Thứ mà Ngao Hoàng Chung nắm giữ kia, hẳn là Càn Long Cửu Huyễn Đại Na Di Bàn trong truyền thuyết, cái này cũng phù hợp với thân phận của hắn ta."
Cơ sở để Ngao Hoàng Chung tới lui tự nhiên không phải là Không Gian Chi Đạo mà là Hư Thực Chi Đạo.
Điều này khiến cho sự nóng giận vì một kiếm trảm vào khoảng không của Khương Vọng trở nên bình yên hơn rất nhiều.
Hắn lên tiếng: "Ngoại trừ vương tước, danh tướng được người ta tôn xưng kia, Ngao Hoàng Chung còn có thân phận gì?"
"Quyết đấu với dạng thiên kiêu thế này mà ngươi cũng không tìm hiểu gì thêm về đối thủ sao?" Trác Thanh Như hơi kinh ngạc, có lẽ nàng khó mà liên hệ được một Võ An Hầu không chú ý đến tình báo cùng chủ soái tam quan đánh bại Ngao Hoàng Chung là một: "Hắn ta là huyết duệ của Hoàng chủ Trọng Hi."
Đáng thương cho Khương Vọng, mới từ Yêu giới trở về không bao lâu liền bị Tề Thiên tử đạp tới đây, khoảng thời gian nghỉ ngơi giữa lúc này cũng đều vội vàng đi trả nợ ân tình. Binh thư còn không có thời gian đọc đến, những tài liệu liên quan đến Mê Giới cũng còn chưa xem hết, nào có thời gian đi nghiên cứu tình báo của cường giả Hải tộc? Đến cả tên của Ngao Hoàng Chung cũng là biết được thông qua miệng của thuộc cấp lâm thời.
Khương Vọng cũng không cố ý che giấu, chỉ nói: "Hắn không phải là đối thủ ta lựa chọn nhưng quả thực đã khiến ta thấy được nội tình của Hải tộc."
Lại quay đầu nhìn về phía Trúc Bích Quỳnh, ngữ khí có mấy phần nghiêm túc: "Vừa rồi ngươi quá mạo hiểm, ở Mê Giới không được như thế."
Bởi vì lo lắng cho bằng hữu nên ngay cả ba chữ Trúc đạo hữu hắn cũng lược bỏ đi.
Thái độ nói chuyện như thế này, có vài phần giống như khi ở trấn Thanh Dương lúc trước.
Biểu tình của Trúc Bích Quỳnh hơi lạnh lùng, chỉ có đuôi lông mày khẽ nhướng: "Ta rất biết trốn, hắn ta không giết được ta đâu."
Nếu không phải Khương Vọng vẫn luôn nói rằng mục tiêu là bắt giết Ngao Hoàng Chung thì nàng quả thực không cần phải đích thân bước vào hải sào, đối mặt với Ngao Hoàng Chung như thế.
Lấy tu vi Ngoại Lâu khiêu chiến Thần Lâm, nói trắng ra là chính là dẫn dụ Ngao Hoàng Chung giết nàng, tạo ra cơ hội để giữ chân tên danh tướng Hải tộc này lại cho Khương Vọng.
Đương nhiên, trong tình huống đại quân Nhân tộc đã đặt vững thế cục chắc thắng, Khương Vọng cùng Trác Thanh Như có thể đuổi theo bất cứ lúc nào, nàng nắm chắc chín phần có thể giữ mạng.
Nhưng không người nào có thể nói, đây không phải là một loại mạo hiểm.
Hơn nữa là loại mạo hiểm mà bản thân nàng không hề có chút ích lợi gì.
Khương Vọng không biết nên nói gì thêm, liền dứt khoát an bài quân vụ: "Ngao Hoàng Chung đã chiến bại, ở giới vực này không còn vấn đề gì nữa. Tiếp theo đây chính là liên lạc với các vùng xung quanh, chân chính thành lập doanh địa cho Nhân tộc chúng ta. Về việc cụ thể nên làm thế nào, Phương Nguyên Du cùng Khuông Huệ Bình thương lượng đi."
Phương Nguyên Du nghe thấy Hầu gia nhà mình lại định vung tay không quản nữa, liền sốt ruột: "Hầu gia định đi đâu?"
"Bản hầu quả thực không đành lòng để Ngao Hoàng Chung đi, định tiễn hắn một đoạn!" Khương Vọng trả lời, lại nói với Trác Thanh Như cùng Trúc Bích Quỳnh: "Nếu hai vị không có việc gì gấp, không ngại cứ ở đây nghỉ ngơi, tiện thể trông coi doanh địa giúp ta."
Ngay lúc nói chuyện, hắn đã bước một bước đến phía trước chiếc Cức Chu, phẩy tay áo một cái đuổi toàn bộ quân đội trong Cức Chu xuống, bản thân mình thì ngồi trước khoang thuyền, thắp sáng pháp trận, điều khiển chiến thuyền xuyên không mà đi.
Chỉ để lại Trác Thanh Như cùng Trúc Bích Quỳnh bốn mắt nhìn nhau.
Phương Nguyên Du cùng Khuông Huệ Bình hai mặt nhìn nhau.
Tuy rằng hai tên thuộc cấp ngơ ngác nhìn nhau nhưng cũng không dám ý kiến gì, chỉ có thể thành thật đi làm việc.
Còn hai chân truyền của hai đại tông thì hơi sững người nhìn nhau bật cười. Hết chương 3642.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad