Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1911: Tin tức tốt (2)

Chương 1911: Tin tức tốt (2)
Sở quốc có thể phát ra loại quốc thư này, đương nhiên là căn cứ vào lợi ích quốc gia. Thế nhưng nếu như không có người thúc đẩy, chỉ sợ cũng khó mà thành được.
Nếu nói có bạn tại Sở quốc, tất nhiên là chỉ có Tả Quang Thù.
Chuyện thông Ma phát triển cho tới ngày nay, cả thiên hạ không người không biết. Đương nhiên Tả Quang Thù cũng biết tại sao hắn lại không thể đi tới Sở quốc, với tính cách của đứa nhỏ kia, đại khái sẽ làm ra một vài chuyện nào đó. Thế nhưng với thực lực, địa vị và tâm cơ thủ đoạn của hắn ta, đều rất khó tạo nên tác dụng gì trong chuyện này cả. Điều này cũng là nguyên nhân Khương Vọng không nói gì trong thư cả.
Tả Quang Thù không đủ để ảnh hưởng tới quốc thư của Sở quốc. Trừ khi...
Khương Vọng nhớ tới, khi trước Tả Quang Thù đã từng nói, gia chủ của Tả thị muốn gặp hắn một lần.
Là ông nội của Quang Thù, tặng phần lễ này sao?
Đó cũng là... ông nội của Tả Quang Liệt.
Khương Vọng không trả lời vấn đề của Triệu Huyền Dương, mà hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy 'chứng cứ' do Trang Cao Tiện chuẩn bị, có thể thông qua kiểm chứng sao?"
Triệu Huyền Dương giang tay ra: "Mặc dù ta không quá tin tưởng tên đó, thế nhưng ta không cách nào hoài nghi thực lực của hắn ta. Ngươi có biết từ khi hắn ta đăng cơ tới nay, xếp hạng của Trang quốc trong các quốc gia lệ thuộc Đạo môn, đã tăng lên bao nhiêu hay không?"
Khương Vọng cũng không quan tâm xếp hạng của Trang quốc trong các quốc gia lệ thuộc Đạo môn là bao nhiêu, leo lên cao hơn nữa, cũng là dùng máu thịt của mấy chục vạn bách tính của Phong Lâm Thành Vực làm thềm, leo lên cao hơn.
"Nói tới đây, ta lại cảm thấy rất tò mò, tới cùng thì chứng cớ mà Trang Cao Tiện chuẩn bị là gì. Có thể biến một kẻ hoàn toàn vô tội như ta, trở thành gian tế cấu kết với Ma tộc?" Hắn nói.
"Hiện tại ta cũng không quá rõ ràng, khi tới Ngọc Kinh Sơn là biết thôi." Triệu Huyền Dương nói tới đây, lại an ủi: "Còn một tin tức tốt nữa, ngươi còn muốn nghe nữa không?"
"Nói đi." Khương Vọng nói với giọng thản nhiên.
"Ha ha! Thể diện của ngươi cũng đủ lớn!" Triệu Huyền Dương nói với giọng điệu quá khoa trương: "Mục quốc cũng phát quốc thư, nghiêm khắc trách cứ hành vi ta bắt ngươi tới Ngọc Kinh Sơn thụ thẩm, nói Cảnh quốc cũng phạm vào bệnh của 'Đạo Tông quốc', thế nhưng trên đời này không phải đều là nước lệ thuộc Đạo gia. Ngôn từ vô cùng kịch liệt!"
Khương Vọng sửng sốt một lát, mới thở dài nói: "Thiên hạ khổ cảnh lâu dài vậy!"
Tờ quốc thư này của Mục quốc, có lẽ có Triệu Nhữ Thành thúc đẩy, vị Vân Vân công chúa kia cũng hỗ trợ. Thế nhưng trên bản chất, vẫn là do bất mãn tồn đọng của Mục quốc đối với Cảnh quốc. Vừa lúc thừa dịp Tề quốc chính diện đấu sức với Cảnh quốc, nhảy ra giẫm mạnh một cước.
Chỉ là kể từ đó...
Mặc dù ẩn sâu trong đó đều có những nguyên nhân khác. Thế nhưng mặt ngoài thì tựa như vì một mình Khương Vọng hắn, lại có ba quốc gia bá chủ trong sáu đại quốc hiện thế, đồng thời công khai biểu thị bất mãn đối với Cảnh quốc!
Người không hiểu chuyện xem ra, sức nặng mà Khương Vọng biểu hiện ra trong việc này, thực sự là xưa nay hiếm thấy.
Triệu Huyền Dương cười hì hì nói: "Chuyện này cũng không có cách nào khác, cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ. Cảnh quốc độc bá khu vực trung ương, hùng thị thiên hạ, ra uy khắp thiên hạ, tự nhiên cũng phải thừa nhận sức nặng của cả thiên hạ."
Có vẻ như y cũng không để ý tới việc Cảnh quốc bị nhiều quốc gia bá chủ nhằm vào, vẫn có vẻ mặt nhẹ nhõm.
Thế nhưng Khương Vọng lại cụp mi, nói: "Vậy tin tức xấu là gì?"
Nụ cười trên gương mặt Triệu Huyền Dương cũng biến mất.
Y thở dài một hơi: "Hiện tại ngươi muốn nghe luôn sao?"
"Nếu như không nói thì tin tức xấu không tồn tại. Vậy ngươi cũng có thể không nói." Khương Vọng nói.
Triệu Huyền Dương dùng hai tay che mặt, xoa mặt mình: "Được rồi!"
Lúc này, Khương Vọng vẫn ngồi xếp bằng trên cối xay đá, mà y thì đứng trên một khối đá lớn cách đó không xa.
Có lẽ y vừa mới dạo quanh bên ngoài hang động một lát, cho nên tòa Ma quật thượng cổ bị vứt bỏ vừa khô cạn này giống như được rót vào mấy phần sinh động.
Nước đọng hơi gợn sóng.
Triệu Huyền Dương càng muốn hiểu thành tâm trạng của mình biến động.
Y nói ra: "Hai ngày trước, một vị sư đệ đồng môn khá ưu tú của ta đang khi rèn luyện tại Mê Giới, đột ngột mất tích."
Khương Vọng hơi khó hiểu: "Chuyện này không phải là chuyện thường tại Mê Giới hay sao?"
Triệu Huyền Dương liếc nhìn hắn, nói: "Không giống với lần Mê Giới ngươi đi lần đó. Vị sư đệ này của ta khi vào Mê Giới, mặc dù không được cường giả đi theo bảo vệ, thế nhưng cũng đi vào một khu vực được xác định từ trước, đã tra rõ thực lực của Hải tộc, cũng xác lập độ khó khăn của thí luyện. Theo lý thuyết, khả năng chiến tử của hắn ta không cao hơn một phần mười. Với lại khoảng thời gian đó, Mê Giới cũng không phát sinh hiện tượng chuyển vị."
Tại sao cường giả lại luôn mạnh? Bởi vì thế lực càng mạnh mẽ, càng có thể bảo vệ tốt thế hệ tương lai của bọn họ.
"Ừ." Khương Vọng cũng không hâm mộ hay ghen tỵ gì cả, chỉ hỏi lại: "Cho nên các ngươi cảm thấy biến số là thứ gì?"
"Loại chuyện này cũng không thể phán đoán lung tung, cho nên Tiển soái tự thân đi vào Mê Giới, muốn phong tỏa khu vực nơi đó, tra rõ việc này... Chỉ là bị Kỳ chân nhân ngăn cản. Nói rằng thiên kiêu Cảnh quốc mất tích, muốn biết chân tướng cũng được, thế nhưng phải cho thiên kiêu Tề quốc một cái chân tướng."
Tiển soái mà Triệu Huyền Dương nói tới, tất nhiên chính là Thống soái Thần Sách Quân - Tiển Nam Khôi, duy trì trật tự trên Hoàng Hà Hội. Mà Kỳ Tiếu - người trấn thủ Quyết Minh đảo lại tự thân ngăn cản ông ta lại, cũng có thể coi là xung đột giữa Tề Cảnh tăng lên.
"Hợp tình hợp lý mà." Khương Vọng nói: "Mê Giới cũng không phải vật sở hữu của một nhà nào, Hải tộc cũng không phải kẻ yếu mặc người chém giết. Phong tỏa một khu vực của Mê Giới, tra rõ cái gọi là chân tướng, cũng không phải là một chuyện đơn giản. Đương nhiên không thể nói thế nào là làm như thế đó được."
Triệu Huyền Dương liếc mắt nhìn hắn, dùng ngón trỏ chỉ chỉ phía trên: "Phía trên có người cảm thấy, đây là sự uy hiếp cùng lắm thì đổi quân của Tề quốc. Đương nhiên, ta không cho rằng Tề quốc sẽ ra tay với chiến sĩ Cảnh quốc chúng ta tại chiến trường Mê Giới."
"Nghĩ cũng biết, không ai trong Tề quốc sẽ làm chuyện này cả." Khương Vọng lắc đầu, hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy sẽ là người phương nào?"
"Trong lúc nhất thời ai có thể khẳng định được chứ?" Triệu Huyền Dương nói: "Chúng ta có quá nhiều kẻ địch."
"Nghe tới đây..." Khương Vọng nhíu mày: "Hình như đối với ta mà nói, là tin tức tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad