Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1352: Người như đèn, mệnh như dầu (2)

Chương 1352: Người như đèn, mệnh như dầu (2)
Bên trên đài Thiên Nhai to lớn như vậy, nhưng trong nháy mắt không có bất kỳ một âm thanh gì ngoài tiếng gió biển và sóng cuộn.
Khi vị lão nhân xuất thân từ Đông Vương Cốc này mở mắt ra, Khương Vô Ứu lập tức hỏi: "Tô lão?"
Tô lão thu ngón tay lại rồi lắc đầu.
Khương Vọng vẫn đứng ở chỗ đó, chỉ cảm thấy trái tim như chìm xuống.
"Ngài chính là y tu giỏi nhất ở quần đảo ven biển" Khương Vô Ưu nói tiếp: "Chắc chắn ngài có cách mà"
"Nếu như sớm một chút thì có lẽ có." Tô lão than thở: "Hiện tại đã không còn thuốc có thể cứu."
Trọng Huyền Thắng hơi lo lắng nhìn Khương Vọng rồi nói: "Dù sao nàng cũng từng là tu sĩ siêu phàm, cũng phải có chút nội tình chứ, ngài nhìn xem có thể nghĩ cách không..."
"Tiền tài không thành vấn đề." Yến Phủ lên tiếng nói.
"Nếu như nàng vốn là người bình thường, thì ngược lại còn có cách. Nhưng vừa khéo nàng lại từng là tu sĩ siêu phàm. Người xóa bỏ tu vi của nàng cũng hoàn toàn không để ý đến thân thể của nàng, ra tay cực kỳ thô bạo, trực tiếp phá hủy Thông Thiên Cung của nàng, hoàn toàn chặt đứt tương lai... Mà sở dĩ con người có thể có sức sống ngoan cường, nhiều khi là vì còn có tương lai"
Bởi vì biết rõ gia thế bối cảnh của những người trẻ tuổi ở trước mặt, nên Tô lão còn kiên trì giải thích: "Sau này có một luồng nguyên khí cực thuần bảo vệ mệnh hồn của nàng. Nhưng mà luồng nguyên khí này không nhiều, lại không có căn thủy, nên bị xói mòn rất nhanh. Xem xét tình hình thân thể của nàng, thì thực ra từ ba ngày trước đã không chịu được nữa, có thể chịu đựng được đến hiện tại thì cũng xem như là kỳ tích"
"Nàng đã rất cố gắng đấu tranh"
Tô lão nói rằng: "Nhưng người như đèn, mệnh như dầu, nàng đã hao hết"
Người như đèn, mệnh như dầu, nàng đã hao hết.
Thực ra Khương Vọng không nghe lọt tai những lời họ nói. Hắn bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt không thể giải thích được. Chín ngày chín đêm này ở Mê Giới, hắn chịu cực khổ, chịu đựng mỏi mệt, trái tìm căng thẳng xiết chặt.
Nhưng câu cuối cùng này, hắn lại nghe rõ.
"Ta đã rất cố gắng"
Khương Vọng từ từ nói: "Ta rất tôn trọng Điếu Hải Lâu, Điếu Hải Lâu cho ta một lý do, ta lập tức đi giải quyết cái lý do kia. Điếu Hải Lâu cho ta một con đường, ta lập tức đi con đường kia"
Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, thậm chí là bình tĩnh: "Ta cố gắng hết mức, cố gắng hết mức có thể. Việc gì ta làm được, ta đều tận lực đi làm, việc gì không thể làm được thì ta liều mạng đi làm. Mỗi một giây sống ở trong Mê Giới, nếu không phải là chiến đấu thì đều là dưỡng thương"
"Ta thực sự rất cố gắng"
Hắn lặp lại một lần rồi hỏi: "Nhưng vì sao kết quả lại như thế?"
Trên mặt hắn không có sự đau thương, nhưng trái lại càng khiến mọi người cảm thấy đau đớn.
Khương Vọng hỏi Trọng Huyền Thắng, hỏi Khương Vô Ưu, hỏi Tô lão, hỏi mỗi một người ở đây: "Các người ai có thể nói cho ta biết... Tại sao?"
Không một ai có thể trả lời.
Không một ai có thể trả lời Khương Vọng tại sao lại như vậy.
Ai có thể trả lời một chiến sĩ vừa trải qua cửu tử nhất sinh, vừa liều mạng chém giết trở về từ Mê Giới? Ai nhẫn tâm cho hắn một đáp án tàn nhẫn đến vậy đây?
Tô lão tất nhiên đã quen nhìn cảnh sinh ly tử biệt, nhưng vẫn không khỏi thở dài: "Ta có thể thi một châm cho nàng, còn lời gì muốn nói, còn cái gì tiếc nuối... thì nói đi"
Ông ấy lấy một cây kim châm bạc mảnh từ trong tay áo ra rồi giải thích: "Dẫn hồn về mệnh không thuộc phạm vi khả năng của lão phu. Có điều Châm Kinh Mộng này chỉ có thể thấy hồi quang trong chốc lát"
Hồi quang phản chiếu, tức là giây phút cuối cùng của sinh mệnh.
Đông Vương Thập Nhị Châm vang danh thiên hạ chính là bí truyền tuyệt đối. Gọi là: Đoạn Văn, Phá Trận, Huyền Mệnh, Chước Huyết, Toái Tâm, Liệt Mục, Định Hồn, Trấn Phách, Kinh Mộng, Di Thọ, Quy Nguyên, Độ Ách.
Tể địa - Kim Châm Môn - Độ Ách Kim Châm ở trình độ thượng thừa là được Độ Ách dẫn dắt, chẳng qua đường đi đã không giống.
Có thể làm cho Trúc Bích Quỳnh đã tiêu hao hết "dầu thắp" thức tỉnh trong chốc lát, đó đã là thủ đoạn kinh thiên rồi.
Nhưng mà Khương Vọng... Sao có thể cam tâm như thế?
Hắn từ Tinh Nguyệt Nguyên nhanh chóng đi đến Lâm Tri. Rồi lại từ Lâm Tri đi đến Hoài Đảo. Thậm chí là xông pha Mê Giới, liên tục huyết chiến.
Chẳng lẽ là để nhận được cái kết quả không thể thay đổi này sao?
Hắn nửa ngồi xổm xuống, ngồi ở bên cạnh Trúc Bích Quỳnh, giúp nàng mở thân thể đang cuộn tròn lại, nhìn Kinh Mộng Châm của Tô lão, từ từ vê vào linh đài...
Bỗng nhiên hắn không kiềm chế được.
Khương Vọng tức giận gào thét một cách vô lý, nhìn về phía Trọng Huyền Thắng như một con sư tử đang nổi giận: "Huynh làm ăn kiểu gì vậy! Chưa rửa tội được thì không thể mang đi, thế huynh không nghĩ cách chữa trị cho nàng sao, cũng không đưa được chút thuốc sao? Không phải huynh là trí kế vô song hay sao? Không phải huynh là thông minh tuyệt đỉnh hay sao? Đầu óc của huynh đâu? Biện pháp của huynh đâu? !"
Trọng Huyền Thắng không lên tiếng.
Thập Tứ đang mặc trọng giáp giật giật, có lẽ là muốn biện hộ nhưng lại bị bàn tay to béo của Trọng Huyền Thắng đè lại.
Khương Vọng cũng tự biết, hắn vừa trút giận rất vô lý. Chuyện này dù thế nào cũng không thể trách Trọng Huyền Thắng được, thế nhưng nỗi uất ức, tức giận ở trong lòng hắn bị đè nén, nên chỉ có thể gào thét với Trọng Huyền Thắng - người có giao tình sâu nhất với mình mà thôi.
Lúc này hắn cảm nhận được có một ai đó đang giật giật ống tay áo của hắn với sức lực rất nhẹ.
Khương Vọng cúi đầu nhìn lại thì thấy Trúc Bích Quỳnh đang nhìn hắn.
Dùng đôi mắt mỏi mệt, khô cạn, tàn lụi nhìn hắn.
"Ngươi đừng... Ngươi như thế này thật hù dọa người." Nàng mấp máy môi nói.
Khương Vọng mím môi, đè nén một bụng tràn đầy sự tức giận lại, hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Trúc Bích Quỳnh nhìn thẳng hắn, không nháy mắt lấy một cái.
Ánh mắt của nàng rất yếu ớt, đôi môi thì khô nứt: "Ta biết ta sẽ gặp lại ngươi, bất kể là chờ bao lâu.
Khương Vọng không biết mình còn có thể nói gì, hắn chỉ nắm thật chặt tay của Trúc Bích Quỳnh, lặp đi lặp lại: "Ta sẽ nghĩ cách, chắc chắn sẽ có cách. Ta sẽ cứu ngươi."
Thế nhưng Trúc Bích Quỳnh lại lắc đầu. Bởi vì rất phí sức, cho nên càng lộ ra vẻ kiên quyết.
"Không muốn cứu" Nàng nói: "Cuộc sống... rất vất vả."
"Thế giới này, rất xa lạ. Không giống với suy nghĩ của ta. Ta không muốn... sống tiếp nữa."
Ổ trong lòng Trúc Bích Quỳnh, thế giới này vốn là như thế nào đây? Có phải là không có sự lừa dối, có phải là không có hư tình giả ý, phải chẳng người tín nhiệm nhất sẽ mãi mãi không làm tổn thương nàng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad