Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1809: Truyền Thụ Chính Cương (2)

Chương 1809: Truyền Thụ Chính Cương (2)
Hai kiểu tu hành này cái nào tốt hơn cái nào xấu hơn thì không thể nói, nhưng bố cục của hiện giới thì đã có thể thấy rõ ràng, ngoại trừ một vài tuyệt đỉnh tông môn thì trong khắp thiên hạn này, nơi đâu cũng là quốc gia.
Không thể nghi ngờ rằng dưới thể chế quốc gia thì càng dễ dàng sản sinh ra những cường giả. Đây có lẽ cũng chính là nguyên nhân mà từ khi lịch sử của đạo một lần nữa được bắt đầu đến nay thì các quốc gia đều đồng loạt xuất hiện và phát triển.
Lịch sử trường hà dâng trào, bao nhiêu đợt sóng tung bay.
Nhân tộc cũng đang không ngừng phát triển, cũng có rất nhiều sự biến đổi đã xảy ra.
Từ khi các tông môn còn cực kỳ đông đúc cho đến lúc các quốc gia trỗi dậy thay thế.
Hậu nhân chỉ xem và cảm thán một câu "Thì ra là như vậy".
Còn cho dù nếu như có thể sinh ra ở đó vào thời điểm đó thì cũng không thể biết sự biến hóa long trời đất này đến bậc nào.
Sự biến hóa của kiểu "đạo lộ" này, sự cuốn trôi của nhân đạo hồng lưu, chỉ cần nghĩ một chút thôi, cũng cảm thấy thật to lớn!
"Thậm chí cả Chân Nhãn..."
Hình như thái tử càng nói càng cảm thấy hứng thú, y đột nhiên hỏi: "Ngươi có biết Ung Đế Hàn Ân không?"
Trong lòng Khương Vọng khẽ nảy một cái, không đáp mà hỏi ngược lại: "Thái thượng hoàng của Ung quốc sao?"
"Ông ta chính là một ví dụ cực kỳ tốt."
Khương Vô Hoa vỗ tay cười nói: "Ông ta chính là dựa vào chức danh Ung đế để ngồi vững vị trí Chân Nhân, còn có ý đồ tiến xa hơn. Nhưng có lẽ là do thời gian có hạn hoặc là thế lực có hạn, nói tóm lại là chuyện đó đã vượt qua tầm với của ông ta. Ông ta không thể khiến cho Ung quốc tiến thêm dù chỉ một thốn, ngược lại lại còn bòn rút lợi dụng Ung quốc. Tuy rằng ông ta bị áp lực đè ép nên phải truyền ngôi lại cho Hàn Hú, nhưng vẫn nắm chặt quyền lực không buông tay, vẫn là chủ nhân Ủng quốc ở trên thực tế. Bởi vì tu vi Chân Nhân của ông ta là phải liên tục hấp thu quốc vận của Ung quốc thì mới có thể duy trì. Ung quốc vẫn có thể tiếp tục thịnh vượng như vậy là vì nước chảy thì không thối. Lúc ông ta hấp thụ vận khí của quốc gia, tu vi tăng trưởng thì cũng đồng thời đang nuôi dưỡng ngược lại thế lực của quốc gia. Nếu như thế lực Ung quốc bị dừng lại, không thể phát triển thêm thì ông ta sẽ thành con sâu mọt lớn nhất của quốc gia, sớm muộn gì cũng bị diệt!"
Thì ra là như thế...
Thì ra là như thết Khương Vô Hoa chắc chắn không dám đại ngôn bất tàm, nói chuyện Thánh thiên tử lập trữ.
("đại ngôn bất tầm: trâng tráo, nói khoác mà không biết ngượng)
Nhưng thông qua việc bàn luận về đạo quan, lại nói bâng quơ về chuyện của Hàn Ân thì cũng nói ra rõ ràng ý mình rồi.
Đạo của hoàng đế chính là nằm trong thể chế quốc gia.
Đương kim hoàng thượng Tề quốc có tu vi cái thế vô song, ông cũng dẫn dắt Tề quốc trở thành bá chủ của Đông Vực, chính bản thân ông cũng trở thành một hùng chủ có thành tựu. Nhưng nếu xét trên phương diện quan đạo thì ông khó có thể tiến thêm một bước nữa.
Kỳ thực trước mặt của Tề Thiên Tử chỉ đặt ra có hai con đường.
Một là càn quét Lục Hợp, thống nhất thiên hạ, nếu làm như vậy thì tự nhiên thành tựu của ông sẽ là cái thế vô song, vượt qua cả tuyệt đỉnh siêu phàm. Lựa chọn thứ hai chính là thử thoát khỏi sự trói buộc của quan đạo. Nhưng cũng giống với các tu sĩ quan đạo khác, ông bắt buộc cần phải tìm được người kế thừa thành tựu và vị trí thiên tử chí tôn hiện tại của mình. Nếu như sau khi ông thoái vị mà thế lực của Tề quốc suy bại, thì không những ông không thể thoát khỏi quan đạo, đem tu vi cái thế thu hồi về trên bản thân mình, mà còn bị Tề quốc đang suy tàn kia kéo rơi xuống.
Vì thế bất luận là nói từ ý nghĩa của tu hành, hay là trên phương diện tình cảm cá nhân hay thành tựu, thiên tử đều cần phải có một người đủ năng lực để kế thừa lại thành tựu của ông. Ít nhất người kế thừa phải có khả năng bảo trì nguyên vẹn vị trí bá chủ Đông vực của Tề quốc.
Đây chính là tất cả nguyên nhân của việc cần phải lập trữ!
Thần Lâm thọ qua năm trăm năm, Chân Nhân thọ qua một nghìn năm.
Nhưng có rất ít Quốc Quân có thể nắm quyền một trăm năm, bởi vì Quốc Quân đã chính là thể chế cao nhất, không thể tiến thêm một bước nào. Mà một khi quốc gia bị đình trệ, thì lại không ngừng hấp thu quốc vận, trở thành sâu mọt của quốc gia.
Hoặc là bị người khác lật đổ, hoặc là kéo quốc gia cùng nhau diệt vong.
Giống như Hàn Ân, ông ta vừa không thể tiến thêm bước nào trên con đường quan đạo, lại vừa không có đủ dũng khí để rời khỏi thể chế quốc gia, nắm quyền hơn ba trăm năm, kỳ thực là đang liên lụy Ung quốc cùng ông ta thối nát dần đi. Ông ta sử dụng quốc vận của Ung quốc để duy trì tu vi Chân Nhân của chính bản thân mình.
Chẳng trách Ung quốc giờ như người gần đất xa trời, cũng chẳng trách các vị quân thần như Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối lại dám ngang nhiên bắt đầu cuộc chiến tranh giữa các nước, lấy yếu địch mạnh.
Thực ra những vị cường giả đó cũng chỉ là miệng hùm gan thỏ mà thôi!
Khương Vọng chỉ cảm thấy càng suy nghĩ, càng cảm thấy thấm thía vô cùng. Rất nhiều chuyện trước kia không hiểu, thì giờ đây lại đột nhiên sáng tỏ thông suốt, như nhìn nhận được một thế giới mới.
Không hổ là "quan đạo" do bách gia kết hợp mà thành. Chẳng trách sau khi đạo lịch được bắt đầu cho tới ngày nay chỉ có bốn ngàn năm mà quan đạo đã trở thành chủ lưu của hiện thế.
Quả thật là một thế giới tu hành mênh mông rộng lớn!
Quan đạo do bách gia kết hợp mà tạo thành quả thực mênh mông và uyên bác, cụ thể đến nỗi mà áp dụng trên cá nhân mỗi người đều không giống nhau. Thái tử ở đây chỉ là nói đại khái qua, Khương Vọng cũng chỉ là tự suy đoán về con đường tu hành của Tề thiên tử.
Chỉ là hắn bỗng nhiên nghĩ tới, nếu nói như vậy, thời điểm mà hắn giết chết Đồng A còn thật là một thời cơ đặc biệt tốt, đánh thẳng vào chỗ yếu hại của Trang quốc. Nếu không, chỉ dựa vào uy thế đánh bại Ung quốc, Đỗ Như Hối đã thuận thế rút lui khỏi quan trường, để cho Đổng A kế thừa chính cương của ông ta.
Năng lực về chính trị của Đổng A thì không cần phải nói, lại còn thêm sự trợ giúp của vị trí tướng quốc, việc lão ta có thể tiến lên Ngoại Lâu chắc chắn là việc không có chút lo lắng trở ngại nào, thậm chí còn có cơ hội có thành tựu Thần Lâm. Mà Đỗ Như Hối thành công thoát thân kia, khi gặp lại không chừng ông ta đã trở thành Chân Nhân.
Khương Vọng ban đêm đột nhập thành Tân An giết chết Đổng A, nhưng hắn lúc đó không chỉ là giết chết Đổng A, mà còn là cắt đứt con đường đi của Đỗ Như Hối!
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad