Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2171: Nhà (3)

Chương 2171: Nhà (3)
“Ai , được.” Khương Vọng cũng không có lời nào khác để nói, lần lượt hành lễ với từng vị trưởng bối ở đây, rồi đứng dậy đi theo Lý Phượng Nghiêu.
Lý lão thái quân tất nhiên chỉ nói một câu hảo hài tử.
Lý Chính Thư, Lý Chính Ngôn cũng mỉm cười đáp lại.
Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, nhưng chỉ có sắc mặt của Tồi Thành Hầu phu nhân là không phải quá tốt.
Khương Vọng không tư cách để so đo cái gì, cũng không có tâm tình để so đo mấy thứ đí, hắn chỉ cắm đầu đi theo Lý Phượng Nghiêu, có chút khẩn trương không giải thích được, còn có một chút lúng túng không dễ thích ứng.
Lấy trời đất chứng giám, hắn là lần đầu tiên được người ta làm mối, đã thế đối phương còn là mỹ nhân Lý Phượng Nghiêu xinh đẹp lạnh lùng nữa...
Lão thái thái cười híp mắt nhìn bóng lưng của hai hài tử, càng xem càng là hài lòng.
Đợi đến khi thân hình của bọn họ biến mất, nụ cười của bà mới dần biến mất theo.
“Nhìn xem, hài tử quả thật quá lễ phép.” Bà không nhẹ không nặng nói một câu: “Đáng tiếc có một vài người tuổi cũng lớn rồi mà không bằng một đứa bé hiểu chuyện một chút.”
Tồi Thành Hầu phu nhân sắc mặt khó coi, nhưng lại không dám nói gì.
Sóng ngầm giữa tổ mẫu và mẫu thân dần dần dâng lên, làm cho Lý Long Xuyên vô cùng nhức đầu, hận không thể dúi thẳng đầu vào bên trong chén canh.
Lý lão thái quân hừ nhẹ một tiếng, liền đem chung trà nhẹ nhàng đẩy một cái: “Lão thái bà trở về trong viện đây, tránh cho lại làm trở ngại mắt người nào đó..”
Lý Chính Thư trong mắt hiện lên nụ cười, vội vàng đứng lên đỡ: “Nương, ta tiễn ngài.”
Lý Chính Ngôn cũng vội vàng đứng lên:: “Huynh trưởng, để ta tiễn nương đi.”
“Cũng đừng.” Lão thái thái nhẹ liếc Lý Chính Ngôn một cái nói: “Hầu gia là người đứng đầu một nhà, làm sao có thể thất lễ đưa lão bà tử? Còn mời ngồi xuống đi.”
Lý Chính Ngôn bị giận cá chém thớt không biết làm sao ngồi xuống.
Lão thái thái thì dưới sự nâng đỡ của Lý Chính Thư, chậm rãi rời đi thiện thính.
Lý lão thái quân vừa đi, Lý Hàn Thị liền nhìn về phía trượng phu: “Hầu gia, ngài định công bằng phân xử thế nào?”
Lý Chính Ngon cảm thấy nhức đầu, hỏa tốc dùng câu nói có thể dùng trong vạn tình huống nói” “Lão thái thái lớn tuổi rồi, cứ để ngài ấy vui vẻ chút đi...”
Ông ta dừng một chút: “Nói lại thì Khương Vọng cũng tốt vô cùng...”
“Ta không phải nói Khương Vọng không tốt, ta cũng không phải phản đối.” Lý Hàn Thị bất mãn nói: “Phượng Nghiêu nàng tóm lại là nữ nhi của ta chứ ? Ta cũng chưa từng tiếp xúc qua người tên Khương Vọng đó, lão thái thái lại như vậy.... làm sao lại không để cho người khác coi thường nữ nhi của ta chứ?”
Lý Long Xuyên yên lặng lắng nghe nửa ngày, liếc mắt: “Ai dám coi thường tỷ tỷ cơ chứ?”
“Ở đây có chuyện cảu ngươi hay sao?” Lý Hàn Thị căm tức nhìn hắn ta.
Lý Long Xuyên rụt cổ một cái, tiếp tục uống canh.
“Được rồi được rồi.” Lý Chính Ngôn khuyên nhủ: “Chuyện này chủ yếu phải xem ý tứ hai hài tử kia, được hay không được còn khó nói. Chúng ta ai có thể làm chủ thay cho Phượng Nghiêu cơ chứ?”
“Uống xong rồi sao?” Lý Hàn Thị nhìn chằm chằm Lý Long Xuyên cạn tào ráo máng: “Uống xong thì đi nhanh, không biết mình chướng mắt hay sao?”
“Uống xong rồi!” Lý Long Xuyên hỏa tốc cầm chén buông xuống, bước chân vừa nhấc, thì đã chạy trốn.
Lý Hàn Thị lúc này mới quay đầu trở lại, nhìn trượng phu, vô cùng ủy khuất nói: “Ta đây không phải là giận mà, chuyện khác thì không nói. Nhưng đây là chuyện cả đời người của Phượng Nghiêu, ngài ấy cũng không cùng ta thương lượng một tiếng...”
Lý Chính Ngôn giảm thấp thanh âm nói: “Chuyện này là lão thái thái không đúng, vi phu biết được nàng ủy khuất...”
“Khụ khụ.” Thanh âm của ông ta khôi phục lại như thường nói: “Qua hai ngày nữa ta phải đi Chu Hòa tuần tra, phu nhân có nguyện ý đi theo ta hay không?”
“Lão nhân gia phần lớn là như thế, họ từng trải quá rồi, hơn nửa đời người vẫn sống như vậy, cho nên thực ra càng già càng cố chấp.”
Lý Phượng Nghiêu cao gầy đi trong hoa viên hầu phủ, diễm át quần phương, giọng nói xưa nay vẫn lạnh lẽo xa cách lại có vài phần hòa hoãn hơn với Khương Vọng: “Họ đã từng rơi xuống hố, không hy vọng ngươi sẽ rơi xuống nữa, họ đã từng làm sai, không hy vọng người sẽ tái phạm. Họ hy vọng ngươi có thể đỡ vất vả hơn, họ cố chấp cho rằng kinh nghiệm cuộc đời của họ có thể xây dựng nên mọi thứ cho ngươi. Nhưng thế giới vẫn không ngừng thay đổi, cuộc sống của mỗi người cũng khác nhau… Ngươi không cần phải quá để ý.”
“A, sẽ không.”
Trước mặt Lý Phượng Nghiêu, Khương Vọng không biết nói gì.
Với hắn mà nói, hình tượng Lý Phượng Nghiêu ban đầu là do Lý Long Xuyên và Hứa Tượng Càn miêu tả dựng lên. Hai vị này bị Lý Phượng Nghiêu trị đến ngoan ngoãn, vừa thấy nàng là như chuột thấy mèo. Khương Vọng làm hồ bằng cẩu hữu với bọn họ, tự nhiên đã thấp hơn Lý Phượng Nghiêu một cái đầu.
Mỗi lần gặp đều là cung cung kính kính, cẩn thận sít sao.
Mặc dù bản thân Lý Phượng Nghiêu cũng không có tàn bạo với hắn như đồn đại, thậm chí còn không nghiêm khắc với hắn nữa…
So với Khương Tước gia, bản thân Lý Phượng Nghiêu là một người hào phóng, nàng vừa đi vừa nói: “Ngoại lâu của ngươi lập trên tinh vực nào?”
Đề tài thay đổi quá bất ngờ, khiến Khương Vọng hơi sửng sốt.
“Làm sao?” Lý Phượng Nghiêu dừng lại, đôi mắt đẹp lạnh như sương nhìn hắn, hỏi: “Ta không xứng thảo luận tu hành với đệ nhất thiên kiêu Đại Tề sao?”
“Ta không có ý này!” Khương Vọng cuống quít giải thích: “Vừa rồi còn đang nghĩ chuyện vụ án… Ngọc Hành, là Ngọc Hành.”
Hai mắt Lý Phượng Nghiêu lóe lên, mỉm cười, quay đầu tiếp tục đi: “Thanh Bài tự có chức phận của mình, ngươi không nên nói chuyện vụ án với ta.”
“Vâng, ta chỉ đang nghĩ thôi, sẽ không nói ra.” Lúc này Khương Vọng câu nệ như cậu học trò mới tơi học đường, hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác của Lý Long Xuyên và Hứa Tượng Càn.
Vị tỷ tỷ này… khí tràng quá mạnh.
“Nhưng có thể nói một chút về chuyện tu hành. Dù sao thì con đường tu đạo rất xa, có thể hỗ trợ lẫn nhau.” Lý Phượng Nghiêu ngẩng đầu nhìn trời, bỗng thấy hai ngôi sao sáng chói chiếu sáng lẫn nhau trên đó.
Từ khi rời Thất Tinh Cốc, chưa bao giờ thấy Lý Phượng Nghiêu bày ra thực lực nữa.
Cho tới hôm nay Khương Vọng mới phát hiện ra, Lý Phượng Nghiêu đã đứng trên hai tòa tinh lâu từ lúc nào.
Cẩn thận ngẫm lại.
Cũng không có gì bất ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad