Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1900: Hoành Hành Không Cố Kỵ (2)

Chương 1900: Hoành Hành Không Cố Kỵ (2)
Phó Đông Tự chỉ hỏi: “Ngươi có biết tại sao Khương Thuật thà vận dụng lực lượng của Vạn Yêu Môn, điều Sư Minh Thành và Kế Chiêu Nam đi ra, mà không phải trực tiếp để cho Khương Mộng Hùng vượt quá biên giới không? Vì vị Quân Thần của Đại Tề kia từ trước đến nay luôn vô cùng ngang ngược.”
Thanh âm lạnh lùng nói: “Chúng ta là Cảnh quốc chứ không phải Hạ quốc, chỉ sợ ông ta tới được mà về không được mà thôi!”
“Đạo lý thì là như vậy.” Phó Đông Tự nói tiếp: "Nhưng vấn đề quan trọng nhất đó là hạn định đấu tranh của các tầng cấp độ, nếu như Khương Mộng Hùng thật sự tới, thì trận quốc chiến này không muốn đánh cũng phải đánh rồi. Nhưng tình hình của chúng ta hiện tại có cần phải khai chiến với Tề quốc không? Bọn họ diều động tới mấy người chân nhân, chúng ta liền nghênh chiến mấy người chân nhân, không cần phải làm to sự việc ra nữa. Nếu như bây giờ ta xuất thủ, Tề quốc tất nhiên sẽ điều động người tới nữa, sự việc cứ thế theo chiều hướng đó mà phát triển thì chắc chắn sẽ không có điểm dừng.”
Thanh âm lạnh lùng nói: “Như vậy Khổ Giác...”
“Khổ Giác là Khổ Giác, là một nhân tố bên ngoài sự việc mà thôi, không hề đại diện cho lực lượng của Tề quốc. Chúng ta đang muốn xem phản ứng của Tề quốc, mà không phải là phản ứng của Huyền Không Tự. Ngược lại chúng ta không thể làm ra áp lực gì để tạo điều kiện cho Huyền Không Tự và Tề quốc hợp tác với nhau.”
“Ý của ngươi là muốn đợi lão đem mấy người tu sĩ Nội Phủ kia mang đi?” Thanh âm lạnh lùng hỏi.
“Cái này thì muốn xem thủ đoạn Triệu Huyền Dương rồi.” Phó Đông Tự cười một tiếng: "Khương Vọng ở dưới thủ đoạn của hắn ta, chạy trốn liên tục hơn một ngày, nhiều lần nguy hiểm đến suýt chạy về cả Tề quốc. Bây giờ phải xem dưới sự truy đuổi của một vị chân nhân hiện thế như vậy, hắn ta có thể dẫn mục tiêu tới Ngọc Kinh Sơn hay không.”
“Nếu đã lên tới Ngọc Kinh Sơn thì có mười Khổ Giác cũng không gây lên nổi sóng gió gì. nhưng nếu không lên nổi Ngọc Kinh Sơn...thì để Khổ Giác mang người đi cũng không có gì là không ổn. Không phải là chúng ta đang cho Tề quốc mặt mũi mà là đang cho Huyền Không Tự một cái mặt mũi. Nếu như Khổ Giác không thể đuổi kịp, thì Huyền Không Tự cũng không có lý do gì để cho lão một chỗ dựa. Còn nếu Khổ Giác đuổi kịp, nói không chừng còn đúng ý Khương Thuật, thế thì có phải là chúng ta đã liên thủ cùng với Huyền Không Tự bố trí ra một cái thế cục, giúp họ lấy lòng được một vị thiên kiêu Tề quốc hay sao?”
Phó Đông Tự tiếp tục nói: “Ngoài ra, chúng ta cũng đã có đủ một phần gia lễ để đáp lại phần lễ vật của Trang Cao Tiện rồi.”
Đã có một vị Chân Nhân và hai vị Thần Lâm xuất thủ, thiên kiêu Triệu Huyền Dương lại đang ra sức chạy trốn khỏi sự truy đuổi của một vị Chân Nhân hiện thế. Bất luận là ai cũng không thể nói bọn họ không hề để ý chuyện tru ma này được rồi.
“Một vấn đề cuối cùng.” Thanh âm lạnh lùng nói: “Lão mắng ngươi như thế mà ngươi không tức giận à?”
Phó Đông Tự cười lớn: “Bây giờ lại không thể động tới lão, ta tức giận cái gì?”
Thanh âm lạnh lùng trầm mặc.
Bởi vì hắn ta vô cùng rõ ràng, lúc mà “có thể động tới”, Phó Đông Tự sẽ trở thành bộ dạng gì.
Gió lớn từ phía đối diện thổi tới khiến cho tà áo khoác ngoài vù vù lay động.
Một tay của Triệu Huyền Dương nắm chặt cánh tay của Khương Vọng chậm chậm đi về phía Tây.
Nếu như không để ý đến chuyện bắt bớ này, thật ra thì Triệu Huyền Dương khá là quan tâm Khương Vọng, lại còn chủ động giúp Khương Vọng ngăn cách gió lớn thổi tới từ phía đối diện, lau sạch vết máu dưới mắt bên trái của hắn, lại còn giúp hắn đắp ít bột thuốc lên vết thương...
Thậm chí còn thuận tay lấy ra một đoạn dây ngắn, giúp Khương Vọng thắt lại gọn gàng mái tóc vốn đã bù xù của hắn.
Nếu như dùng lời nói của người này để nói thì ——như thế thì sẽ cảm thấy có tinh thần hơn nhiều.
Mặc dù Khương Vọng cũng không cảm thấy cần thiết phải thảo luận vấn đề có tinh thần hay không có tinh thần với một người tù nhân như hắn.
“Nhắc tới mới nhớ, ngươi quả thật không quá thích hợp với quần áo màu đen đâu, nó không phù hợp với khí chất của ngươi.” Khi đang bay nhanh trong không trung, Triệu Huyền Dương bỗng nhiên phát biểu cảm nghĩ.
Khương Vọng không lên tiếng.
Người thắng tất nhiên có thể tìm được niềm vui từ sự tán gẫu qua lại, mà người bị trói thành một cục như hắn thì không thể làm được điều đó.
Triệu Huyền Dương vẫn tiếp tục tự mình độc thoại: “Trong hộp trữ vật của ta có mấy bộ đạo bào khá là đẹp mắt, bằng không ta giúp ngươi thay nhé?”
Khương Vọng rốt cuộc không cách nào bảo trì sự trầm mặc được nữa, hắn cắn răng nói: “Sĩ có thể giết, nhưng không thể chịu nhục!”
“A, ngươi hiểu lầm rồi.” Triệu Huyền Dương nói: “Ta không phải muốn cởi quần áo của ngươi, ta cũng không có cái loại yêu thích đó...”
Hắn ta thấy càng giải thích càng hỗn loạn, dứt khoát buông bàn tay đang nắm chặt cánh tay của Khương Vọng ra, chỉ sử dụng lực lượng của đạo nguyên để dẫn dắt hắn: “Lần này thì có thể yên tâm được chứ ?”
Khương Vọng yên lặng.
Đây thật sự là một con người kỳ quái.
Hắn ta hình như thật sự không hề quan tâm đến tình hình chiến đấu của Thuần Vu Quy và Kế Chiêu Nam. Cũng giống như là căn bản không hề để tâm đến bọn họ bây giờ muốn đi đâu hay muốn làm gì.
Sự chú ý của hắn ta đều ở trên một vài chi tiết nhỏ vụ vặt không quan trọng.
“Cái đó...”
Sau khi bay thêm một lúc, Triệu Huyền Dương lại ngượng ngùng giải thích: “Ta thật ra thì chỉ là sợ một người thú vị như ngươi vậy, mặt mũi đầu tóc ám bụi bẩn mà đi Ngọc Kinh Sơn thì dễ mất mặt lắm. Nên ta muốn chỉnh trang cho ngươi một chút, dù sao nơi đó cũng là đại phương uy nghi nhất trên đời này mà.
Khương Vọng nhịn không được nói: “Xin lỗi tướng mạo của ta bình thường, có chỉnh trang thế nào đi nữa thì cũng không khá hơn là bao đâu, thật sự không thể sứng với Ngọc Kinh Sơn uy nghi được...Nếu không ngươi đừng đưa ta qua đó nữa?”
Triệu Huyền Dương rất nghiêm túc nói: “Thật ra thì dáng dấp ngươi vẫn còn có thể cải tạo, sạch sẻ thanh tú, vẫn còn khá hợp mắt. Ngươi phải có lòng tin với chính mình. Không có người nam tử xấu xí chì có người nam tử không chịu chỉnh trang mà thôi, ta đề cử với ngươi một tiệm bán quần áo...”
Khương Vọng mặt không thay đổi cắt đứt hắn ta: “Ta nghĩ cái này không phải trọng điểm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad